Type: prisla2912
Chân trời hừng sáng, mưa phùn lất phất.
Mưa khó Giang Nam làm ướt nhoà lối ngõ rãi đá xanh.
Tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ không gian yên tĩnh nơi trấn nhỏ. Tên khách hái hoa phủi ống tay áo hoạ đầy hoa đào dẫn đầu đoàn người, chốc lại xoa chiếc mũi đỏ au dưới cánh kẹp vài món lễ vật, lên giọng quát đám tuỳ tùng phía sau: “Mau lên, mau lên! Làm hỏng đại sự của Cố Gia, cẩn thận ta lột da của các ngươi!”.
Đám tuỳ tùng theo sau, một nữa là thị nữ tay bê tráp lễ vật lụa là, một nữa là gia đinh cường tráng. Đây rõ là muốn tiên lễ hậu binh.
Hoa Diễm Cốt không hề hay biết mình thoát khỏi ổ rồng thì lại bị một lũ chuột nhắm vào, khó khăn lắm nàng mới lần tới nhà, thì liền bị người trực trước cửa bế thốc lên.
Kinh Ảnh hiển nhiên đã trực trước cửa nhà suốt đêm, đêm lạnh sương giá rửa mái tốc cậu ta thêm đen bóng, cặp mắt lước nhìn khuôn mặt Hoa Diễm Cốt tựa như hai đầu bút lông đã điếm mực.
“Nhiều người giành điểm tâm lắm à?” Kinh Ảnh bế Hoa Diễm Cốt, vội vã chạy vào phòng.
Hoa Diễm Cốt ngây người, lúc này mới nhớ ra lý do nàng ra ngoài là đi mua điểm tâm.
“Lần sau hãy để ta đi”. Kinh Ảnh đẩy cánh cửa phòng ra, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, kiên định nói: “Mấy chuyện giành đồ ăn... ta tuyệt đối không để thua”.
Khoé môi nàng khẽ giật, không biết vì sau vết thương không còn đau nữa.
“Kinh Ảnh”, nàng nhìn xoáy và Kinh Ảnh, có lẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/74108/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.