Type: prisla2912
Chiếc dù giấy dầu họa mai xanh, Hoa Diễm Cốt khoắc trên mình bộ y phục trắng toát, dáng người thanh tú, trầm tĩnh, tựa như một nhành mai, bị tuyết phủ, đẹp và thanh cao vô cùng.
Đứng trước mỹ sắc như thế này, khách hái hoa của Cố phủ kẻ nào kẻ nấy đều như gặp phải nguy hiểm lớn.
Từ ngày tên khách hái hoa lâu năm trong nghề Lý Phúc may mắn thoát chết trong tay nàng, thì hắn sớm đã kể hết cho các vãn bối nghe về chuyện của nàng, còn ngấn lệ căn dặn: Chỉ cần nàng vẫn chưa chết thì nhất định phải truyền dạy hết đời này đến đời khác, nếu trân trọng mạng sống thì phải tránh xa Hoa Diễm Cốt, trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, dưới còn con nhỏ ba tuổi thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, nhà có nương tử đợi ngươi về ăn cơm thì hãy tránh xa Hoa Diễm Cốt, ngay cả bọn chưa có nương tử, cũng phải tránh xa Hoa Diễm Cốt trên ngàn dặm…
Bởi vậy mà khi Hoa Diễm Cốt vừa bước vào cửa lớn thì bọn khách hái hoa đã lẽn ra từ cửa sau chạy bán mạng.
Chỉ còn lại một tên bị lòng tham che mắt, ngu si đi rước họa vào thân, báo tin nàng đến cho Cố Triều Huy.
Cố Triều Huy lập tức cho bày tiệc chiêu đãi Hoa Diễm Cốt, Trên bàn tiệc, hắn lệnh cho thị tỳ bưng một chiếc hộp ngọc đưa đến bàn của nàng.
“Diễm Cốt”, hắn thân mật gọi tên đối phương, ánh mắt chứa chan tình ý: “Trong lòng ta nàng cũng như vật trong hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/74105/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.