Type: Phương Phương
Tạ Thư Hiền những ngày này rất bận rộn. Ngoài bận việc công, còn bận cả việc tư, ngoài giải quyết công vụ, còn phải phái người đi cứu các mẫu thân nuôi của Yên Chi.
Thế nên đã nhiều ngày qua chàng ta không chợp mắt, khoác áo trở dậy, đêm khuya gục ngay trên bàn, ngọn đèn leo lét, rọi sáng một thân bạch y và mi mày nhíu chặt. Ngay cả khi Yên Chi xuất hiện sau lưng, chàng ta cũng không hay biết, còn Yên Chi lại nhận thấy, lẫn trong mái tóc của chàng ta đã có những sợi bạc.
“Tạ công tử”, giọng nói êm ru của Yên Chi khẽ cất, như thể dây đàn gảy lên, rung động trong lòng lương nhân.
Tạ Thư Hiền ngước lên, thấy nàng mang ấm trà sứ xanh trong tay đến trước mặt, mắt rũ xuống, ngập ngừng như có điều muốn nói.
“Cảm ơn”, Tạ Thư Hiền nhận lấy thì uống ngay, canh sâm ấm nóng trôi xuống bụng. Cơ thể cứng đờ vì ngồi lâu bỗng chốc như linh hoạt hẳn lên. Chàng ta đặt ấm trà xuống, mỉm cười với Yên Chi, rồi hỏi: “Tìm ta có việc sao?”.
Yên Chi do dự một hồi, trông thấy nụ cười ôn tồn cùng những sợi tóc bạc bên mai của chàng ta, lòng chua xót, hạ quyết tâm.
Yên Chi quỳ xuống trước mặt Tạ Thư Hiền, trâm cài trên tóc đung đưa, phát ra thanh âm lanh lảnh, váy đỏ trải xòe từng tầng từng lớp, như đóa mẫu đơn nở rộ. Nàng ta hai tay chắp trước trán, hành đại lễ với Tạ Thư Hiền.
“Yên Chi!”
Tạ Thư Hiền kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-cot/2712464/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.