Hàn Quang xuất đao nào biết nể tình, cứ như nước sông Hoàng Hà từ trên trời đổ xuống, cuồn cuộn chảy ra biển lớn, ra thế tấn công, xuất đao không rút lại.
Đối mặt với sự hống hách của Hàn Quang, Kinh Ảnh chẳng hề rút kiếm khỏi bao, ra thế phòng thủ, chỉ chắn bao kiếm trước thanh chiến đao của Hàn Quang, tựa như ánh trăng dưới giếng, dẫu có rút đao chém nước cũng chẳng thể nào chém phăng đi được vầng trăng kia.
“Đại sư huynh! Huynh đang làm gì vậy?” Hoa Diễm Cốt hét lên với Hàn Quang.
Hàn Quang không chút mảy may, vẫn ra sức ép thanh đao trên bao kiếm của Kinh Ảnh, chà xát làm tóe ra tia lửa.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cậu ta lạnh lùng nhìn Kinh Ảnh.
Kinh Ảnh nhìn cậu ta, trầm mặc không nói.
“Cậu ta là tử sỹ của muội!” Không ngờ Hoa Diễm Cốt lại trả lời thay cho Kinh Ảnh.
“Hả? Tử sỹ?” Ánh mắt của Hàn Quang càng trở nên lạnh lùng đáng sợ, trông giống như một pho ác thần rừng rực thiêu trong biển lửa, cười lạnh nói: “Tử sỹ đâu có mùi vị như thế này! Sức mạnh này… ánh mắt này… ngươi rõ ràng là…”
Kinh Ảnh bình thản nhìn Hàn Quang, tay phải dần ấn lên chuôi kiếm.
“Đủ rồi đấy!”
Đúng lúc này, một chiếc roi đỏ từ trên trời giáng xuống, quật vào giữa hai người, cả hai cùng ngước mắt nhìn, thì thấy Hoa Diễm Cốt đang cầm trên tay cây roi dài, chau mày nói: “Không có tội thì không được phạt, đại sư huynh, huynh không thể vô cớ giết chết tử sỹ ngay trước mặt muội.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt của Kinh Ảnh thoáng qua một nụ cười, đoạn thân kiếm trắng như tuyết mới vừa hơi rút ra lại bị cậu ta ấn trở vào trong bao.
“Nuôi giặc trong nhà!” Hàn Quang chỉ mũi kiếm về phía Kinh Ảnh, cười lạnh mà bảo Hoa Diễm Cốt: “Hôm nay nếu bổn đại gia không giết hắn, sớm muộn cũng có ngày muội bị hắn đẩy vào chỗ chết!”
“Muội chẳng phải còn có huynh hay sao!” Hoa Diễm Cốt buột miệng nói, luồn một tay vào trong ống tay áo của Hàn Quang, rồi điềm nhiên móc vào ngón tay cậu ta.
Hàn Quang ngây người.
Gang thép bách luyện cũng thua ngón tay mềm.
Từ xưa tới nay, tơ hồng giấu ngón tay, thường khơi dậy nơi yếu mềm nhất trong trái tim con người.
Dẫu cậu ta sát phạt quyết đoán, máu nhuộm sa trường, cũng không vượt qua nổi cử chỉ níu ngón út của nàng.
“Phải, muội còn có ta.” Hàn Quang nhìn chằm chằm Hoa Diễm Cốt, mãi lâu sau mới mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Nếu có ngày như vậy, bổn đại gia sao mà nhẫn tâm cho được…”
Hàn Quang than thở, rồi giữ chặt ngón út của Hoa Diễm Cốt, liếc nhìn Kinh Ảnh bằng ánh mắt căm hơn. Sau đó bảo nàng: “Đi thôi, đi gặp vị khách lần này của muội.”
Thái độ của Hàn Quang cực kỳ cứng rắn, Hoa Diễm Cốt không giấu nổi lòng mình, đành ngoảnh đầu lại mỉm cười tạ lỗi với Kinh Ảnh.
“Hai người lần đầu gặp mặt, theo lý mà nói, đại sư huynh không nên có thành kiến sâu sắc như vậy với người.” Hoa Diễm Cốt bất lực nói: “Song ngươi cứ yên tâm, ngươi không có lỗi lầm gì cả. Ta sẽ thử thuyết phục huynh ấy.”
“Không sao.” Kinh Ảnh đứng trước cửa quán trọ, bóng hình lẻ loi như con nhạn đơn côi, đứng ở nơi xa theo dõi nàng, khẽ cười nói: “Chỉ cần ngươi tin ta là đủ rồi.”
Hàn Quang đưa chân đá cửa, cánh cửa lớn của quán trọ đánh “rầm” một tiếng đóng lại, khóa Kinh Ảnh và nụ cười của cậu ta ở bên ngoài.
“Cái gì thế này…” Hàn Quang quay đầu lại, vẻ mặt không lấy gì làm thiện cảm, vừa hay cùng Yên Chi bốn mắt chạm nhau.
Yên Chi sớm đã nhận ra người tới chính là Hàn Quang - Chỉ huy sứ Cẩm y vệ đại danh lẫy lừng chốn kinh thành, ngoại hiệu Hung khí nhân gian. Tuy tướng mạo cũng oai vệ thật đấy, song khi nghĩ đến những lời đồn đại đáng sợ về cậu ta, Yên Chi lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, hận một nỗi không thể hét lên, quay người bỏ trốn dưới gầm bàn, sấn sổ vào chỗ của ông chủ và bà chủ quán trọ…
“Keng” một tiếng.
Thanh chiến đao trong tay Hàn Quang rớt xuống đất.
Cậu ta nhìn Yên Chi, trố to hai mắt, cơ bắp căng chặt, tóc mai lã chã mồ hôi…
Cái bộ dạng ấy cũng hệt như hồi nhỏ cậu ta đi trộm thức ăn của mèo, kết cục lại chạm mặt với con mèo nổi tiếng hung dữ khắp ba con phố…
Ánh mắt Hàn Quang thẫn thờ hồi lâu, khó khăn lắm mới hoàn hồn, lập tức lùi ra sau một bước, kéo Hoa Diễm Cốt theo, sao đó chỉ bao kiếm vào mặt Yên Chi, quát bằng giọng sắc lạnh: “Yêu nghiệt phương nào! Dám ở đây tác quái! Tiểu lang! Cắn chết nó cho ta!”
Yên Chi và Hoa Diễm Cốt im lặng hồi lâu, sau đó cả hai cùng đánh mắt nhìn vào gầm bàn nơi ông chủ quán trọ đang lẩn trốn.
Chỉ thấy sói trắng khẽ quệt đuôi dưới đất, ra chiều đã nhận được mệnh lệnh, chỉ tiếc rằng lực bất tòng tâm…
Yên Chi bật cười, bảo Hoa Diễm Cốt: “Lại khiến nô gia nhớ tới cái đêm đầu tiên gặp muội muội… phản ứng của vị tiểu ca này quả giống hệt như muội muội.”
“Biết sao được, người một nhà mà.” Hoa Diễm Cốt phẩy tay nói.
Hàn Quang nhìn Hoa Diễm Cốt, lại nhìn sang Yên Chi, chợt ngộ ra điều gì đó, bèn nói: “Hai người quen nhau? Chắc không phải…ngươi chính là…”
“Khà khà, nô gia chính là khách của Hoa muội muội.” Yên Chi vội tiết lộ thân phận.
Hàn Quang đánh mắt quan sát nàng ta, rồi đột nhiên lên tiếng: “Mỗi tháng năm mươi lượng bạc.”
“Hả?”
Vẻ mặt Yên Chi đầy nghi hoặc.
“Mỗi tháng năm mươi lượng bạc, ngươi đến Đông Xưởng của chúng ta đi.” Hàn Quang phấn chấn mua chuộc: “Tấm da như thiên binh lợi khí này ngay cả bổn đại gia nhìn thấy cũng phải khiếp sợ,hoàn toàn có thể trở thành hung khí giết người vô hình. Phải rồi, ngươi còn tỷ muội hay không? Có bao nhiêu cần bấy nhiêu, về đầu quân hết dưới trướng của bổn đại gia, lập quân đoàn thần thú báo trung Tổ quốc!”
Yên Chi quay đầu đi mặt không biểu cảm, hít sâu một hơi, nói với Hoa Diễm Cốt bằng giọng run rẩy: “Không thể chờ được nữa… hôm nay động thủ luôn có được không…”
Hàn Quang cố khuyên nhủ thêm vài lần, song lòng Yên Chi đã quyết, phải họa bì cho bằng được.
Bởi vậy mà Hàn Quang không biết đã thở bao nhiêu lần, còn siết chặt tay than vãn: “Quả là đáng tiếc! Tuy bản thân tấm da rất đáng sợ, song chung quy người sống vẫn có sức lay động lòng người ghê gớm hơn. Không muốn gia nhập Đông Xưởng của ta thật ư? Chưa tới ba năm, ngươi có thể lưu danh sử sách.”
Yên Chi lập tức quay đầu sang nhìn Hoa Diễm Cốt, hơi thở gấp gáp: “Bắt đầu đi, hãy bắt đầu ngay đi… nô gia, nô gia không còn niềm tin để sống tiếp nữa rồi…”
Diễn biến của sự tình thực khiến Hoa Diễm Cốt dở khóc dở cười, nàng vội an ủi Yên Chi vài lời, sau đó liếc nhìn Hàn Quang.
“Biết rồi, tĩnh thất của bổn đại gia cho muội mượn, dược liệu bên trong cứ tùy ý dùng.” Hàn Quang không nhiều lời mà đồng ý ngay. Tuy mỗi lần họa bì đều phải hao tốn những dược liệu giá trị ngàn vàng, nhưng cậu ta lại không để tâm tới ngân lượng tầm thường. So với những thứ ấy, cậu ta có hứng thú với tấm da của Yên Chi hơn. Ngón tay Hàn Quang gõ lên mặt bàn, cậu ta nói với Hoa Diễm Cốt: “Có điều bổn đại gia phải ra điều kiện… Lần này họa bì, bổn đại gia cũng muốn tham gia.”
“Cái gì?” Hoa Diễm Cốt ngơ ngác: “Huynh muốn hợp tác với muội?”
Không thể trách sao nàng lại kinh ngạc. Bởi vì họa bì sư xưa nay đơn độc hành sự đã quen, từ ngày Huyết Đô được dựng lên, quan hệ giữa các họa bì sư cũng dần mật thiết hơn. Nhưng nếu hai người cùng họa một tấm da, chuyện này chỉ xảy ra với một loại người.
Đó là những họa bì sư đã có hôn ước.
Mồm mép Hàn Quang hoạt động nhanh hơn cái đầu, lời thốt ra rồi mới ý thức được mình đã nói gì.
Đối với họa bì sư thì lời cậu ta vừa nói đồng nghĩa với cầu hôn.
Cùng lúc ấy, một nam tử giả trang thành người hầu bước qua cửa chính rồi tạt chéo vào một gian phòng, cởi y phục màu xanh, để lộ ra hình én lượn trên vai, xong xuôi rồi thì bày giấy trắng lên bàn, rút cây bút lông giắt bên hông ra, dùng lưỡi liếm đầu bút, lượn nét chữ như rồng rắn, vừa viết vừa thầm than thở: “Hôm nay ta nhất định phải từ chức… gần đây… ta đã biết quá nhiều rồi…”
Hàn Quang không hề hay biết gần đây mình đã phạm Thái tuế, mỗi một hành động và lời nói đều bị ghi chép lại, từng bức mật thư đã được đưa tới bàn của ân sư cứ như thư tốc chiến vậy.
Đêm đến, Hàn Quang đưa mấy người Hoa Diễm Cốt vào phủ.
Kinh Ảnh bốn phương là nhà, bất luận ở chỗ nào, cậu ta cũng đều nuốt trôi cơm.
Ngồi trước một bàn đầy những sơn hào hải vị, vậy mà Yên Chi không nuốt nổi, nàng ta chỉ gượng ăn vài miếng rau cải đã buông đũa xuống, thẫn thờ ngồi trên ghế, cho tới khi từng đĩa thức ăn được dọn đi trước mắt và bên cạnh không còn một ai, màn đêm sâu thẳm, thỏ ngọc treo cao, sương trắng phủ đầy mặt đất, rọi vào hai đôi chân trần.
Yên Chi ngước đầu nhìn lên phía trên hai đôi chân ấy, mắt chợt hiện vẻ kinh ngạc.
Hai người ăn vận hệt như nhau, đều khoác trên mình bộ bạch y tay áo thêu hoa cỏ, trên đôi chân trần được họa hình én lượn màu phấn vàng. Ánh trăng rọi vào, họ hệt như tiên nhân từ cung trăng giáng phàm, thần bí mà mỹ lệ.
Điểm khác nhau duy nhất, có lẽ chỉ là mặt nạ gỗ đeo trên mặt hai người. Chiếc mặt nạ đeo trên khuôn mặt Hàn Quang, phía bên trái có họa hình một thanh chiến đao tinh xảo.
Còn chiếc mặt nạ trên khuôn mặt Hoa Diễm Cốt, phía bên phải lại họa một đóa sen hồng kiêu sa.
Thanh lệ tựa Tru Tiên, thần bí tựa Sở U, như tiên nhân, mà càng như yêu ma, đó chính là họa bì sư.
Yên Chi từ từ đứng dậy, bước về phía hai người, sau đó thành khẩn quỳ xuống.
“Thân thể dáng vóc là do cha mẹ ban cho, còn số mệnh là do ông trời định đoạt.” nàng ta cúi đầu nói: “Hôm nay hưởng ân tái tạo của ân công, còn nặng hơn cả ơn của phụ mẫu và trời xanh, xin hãy nhận của nô gia một lậy!”
Dứt lời, nàng ta khấu đầu liền ba cái.
Hàn Quang không tránh né, họa bì sư nghịch thiên cải mệnh, cái lễ này, cậu ta vẫn còn kham được.
Hoa Diễm Cốt lần đầu tiên gặp một kỳ nữ như Yên Chi, so với bách tính thường dân, thì nàng ta giống với một họa bì sư hơn, không tin mệnh trời, chỉ tin ở bản thân.
Đợi đến khi nén hương mang tên Yên Chi được cắm vào trong lư hương của Hàn Quang, Yên Chi không chút do dự bưng bát thuốc trên bàn lên, uống cạn một hơi hết bát thuốc mê, sau đó nằm xuống giường, điềm nhiên nhắm mắt.
Hoa Diễm Cốt rất nể phục Yên Chi, quyết phải đổi một tấm mỹ nhân bì phong hoa tuyệt diễm cho nàng ta.
Chỉ tiếc khi nàng vừa cầm thanh đao mỏng lên thì Hàn Quang đã xông vào.
“Đại sư huynh!” Hoa Diễm Cốt thét lên: “Huynh đang làm gì vậy?”
“Bổn đại gia chỉ muốn làm cho mắt nàng ta cho to hơn thôi mà.” Hàn Quang ra vẻ phấn chấn nói: “Làm người, đương nhiên phải làm một người có ánh mắt như đao rồi…”
“Huynh dừng tay cho muội!” Hoa Diễm Cốt bất lực nói: “Ánh mắt như đao… Huynh cũng không cần phải làm mắt người ta thành hình thanh đao như vậy chứ! Huynh chỉ muốn làm cho tấm da trở nên đáng sợ hơn để tiện bề cất giữ chứ gì!”
“Lầm rồi! Bổn đại gia tính ngày mai hễ trông thấy kẻ nào chướng mắt, sẽ nhân lúc đêm khuya họa bì cho kẻ đó! Đảm bảo ngày hôm sau tỉnh dậy, chỉ cần soi gương thì kẻ đó sẽ lập tức máu phun cao ba trượng! Ha ha…”
Hàn Quang cất lên một tràng tiếng cười.
Đây cũng là câu đối thoại cuối cùng mà Yên Chi nghe được.
Thuốc mê bắt đầu ngấm, nàng ta ngay tới sức lực cất chân bỏ chạy cũng chẳng còn…
Một dòng lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.
Mẫu thân đã mất ơi… Yên Chi của người e rằng sắp xuống địa phủ đoàn tụ với người rồi…
Nếu như có cơ hội bò ra khỏi mộ, nàng ta nhất định sẽ dùng móng tay mà cào lên mộ mình tám chữ máu: “Người này chết do gặp phải kẻ xấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]