Về đến nhà dù cơn đau bụng càng ngày càng tăng nhưng cái Nga không cho tôi nằm nghỉ mà bắt tôi phải vận động liên tục. Nó còn lên mạng đọc xem ăn món gì sẽ bị xảy thai rồi đi mua về cho tôi ăn.
Lúc thì canh rau ngót với trứng, khi lại mua nộm đu đủ xanh, dứa, rồi lại quay sang uống nước dừa. Mấy món đó không đáng sợ bằng việc nó ép tôi phải ăn rau răm sống bằng được. Xưa đến giờ tôi chúa ghét rau thơm nên cứ chưa nuốt vào đã nôn sạch ra, nôn hết nó lại mua bắt ăn tiếp với lý do:
- Mày muốn tốt thì cố mà ăn vào, chứ không là đụng đến dao kéo coi như xong.
Cơn đau hành tôi đến mặt mũi tái mét nhưng vẫn phải cố há miệng cho nó nhét chút rau răm vào. Chưa bao giờ tôi thấy bản thân khổ sở đến thế này nên cố van xin:
- Mày cho tao ăn mấy món kia thôi được không, tao sợ món này lắm.
- Không được tao thấy họ liệt kê mấy món này, cũng chẳng biết là món nào hiệu quả nên cứ ăn cả cho chắc. Mày không nghe lời tao mà đi làm thủ thuật lấy thai thì còn vừa đau vừa tốn tiền mà lại hại người hơn nhiều đấy.
- Nhưng mà tao đau quá, cảm giác như có cái gì cuộn lên trong bụng vậy.
Nó thâm nhẹ mồ hôi trên trán của tôi rồi khích lệ:
- Tao biết mày đau, nhưng mà cái này là do mày sơ xuất nên phải ráng chịu. Mà đau này còn chưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-chi/3090714/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.