Tôi đi thật nhanh về nhà nhưng nhà trống trơn chẳng có ai, xe của bố vẫn còn ở nhà mà sao lại chẳng thấy người. Tôi gọi khắp nơi cũng không ai thưa, gọi điện thoại thì bố không nghe máy. Mãi sau ông Tư thấy tôi gọi nhiều quá mới chạy sang bảo:
- Bà đi cấp cứu rồi cháu không biết à?
- Bà cháu đi cấp cứu ạ, cấp cứu ở đâu, sao mà phải cấp cứu hả ông.
- Chắc là ra viện tỉnh ông không đi nên không rõ.
Bà tôi đi cấp cứu, tại sao chứ, đêm qua hai bà cháu vẫn còn nói chuyện rất lâu cơ mà. Bà còn dặn dò tôi đủ thứ, còn khuyên tôi:
- Chi này, con cứ mải chơi thế bà buồn lắm, bà chỉ mong con nghĩ lại, chú tâm mà học hành không sau này lại hối hận.
- Bà không phải lo, con tự biết sắp xếp.
- Mỗi lần bà thấy có giấy mời phụ huynh vì con bỏ học là đêm ấy bà lại không ngủ được. Bà thì già rồi trời gọi lúc nào đi lúc ấy, bố chúng mày giờ thì lo nợ nần rồi tiền học hành cho 2 đứa cũng chẳng còn nhiều thời gian. Con thương bà, thương bố thì chịu khó học hành cho bà vui.
Tôi lặng im không nói gì vì tôi biết bản thân tôi hiện tại gần như là đã mất gốc kiến thức nên mỗi lần nghe giảng nó cứ từ tai nọ sang bên tai kia, cảm giác mông lung không hiểu mình đang học gì. Cộng thêm với việc của mẹ càng khiến tôi chán nản.
Lâu dần tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-chi/3090681/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.