Nghe thấy câu này, Ninh Nhất Tiêu hơi đứng người lại.
Sau này.
Rõ ràng có thể nghe hiểu, cũng biết được đây là đáp án của Tô Hồi đối với câu hỏi mạo phạm của mình, nhưng Ninh Nhất Tiêu không dám dò sâu thêm.
Hắn biết sẽ không chỉ như thế.
Trong căn phòng trọ ẩm ướt đen tối, ánh đèn màu hoàng hôn của tủ lạnh, sự im ắng sau khi mập mờ trôi qua, ánh mắt thẳng thắn của Tô Hồi.
Mọi thứ đều chỉ về một ý ngoài lời nói nào đó.
Trò chơi quay miệng chai này luôn sẽ có người thua cuộc.
“Thật xin lỗi.” Ninh Nhất Tiêu chỉ có thể dừng lời xin lỗi để che giấu, “Là do tôi hiểu lầm cậu.”
Thật ra những lời đồn đại đó hắn không quá tin vào.
Nhưng mà vào lúc đó hắn lại theo bản năng dò hỏi xem,muốn nghe Tô Hồi tự mình giải thích.
“Gì vậy?” Tô Hồi cười lên rồi lại bắt đầu giả ngu, “Ăn xong rồi.”
Cậu xoay người lại quay lưng với Ninh Nhất Tiêu rửa sạch tay, “Chúng ta quay về phòng ngủ thôi.”
Ninh Nhất Tiêu khựng lại trong giây lát rồi mới gật đầu, “Ừm.”
Lần này bên phòng bên kia không còn âm thanh nào nữa, Tô Hồi im lặng nằm trên giường, nhưng lại như nghe thấy ảo giác, trong đầu lại hiện lên những lời nói yêu ngọt ngào giữa đôi tình nhân ở sát vách.
Mà giọng nam đó, trong đêm mưa mịt mù lại dần dần biến thành giọng nói trầm thấp của Ninh Nhất Tiêu.
Hắn nói, thích anh không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-chi-manhattanhenge-gioi-doan/2203836/chuong-14.html