Ngày mùa thu tới còn không kịp chuẩn bị hơn trong tưởng tượng, một cơn gió lạnh do không khí lạnh mang tới đã thổi tắt hết những hơi ấm còn sót lại của mùa hè.
Lá cây ngân hạnh bắt đầu chuyển vàng thông báo Bắc Kinh đã bước vào ngày thu dài dẵng, Ninh Nhất Tiêu cũng không biết nên tả cảm giác này như thế nào, chỉ cảm thấy giống như coi một bộ phim mùa hè, rõ ràng là đã kết thúc kéo màn nhưng mà đoạn độc thoại trong phim vẫn còn dừng lại trên màn hình màu đen.
Mỗi ngày cũng trải qua với Tô Hồi trở nên ngắn ngủi.
Hắn biết là thời gian căn bản không tồn tại, nó chỉ là một cây thước để đo lường sự vận động và thay đổi của sự vật mà thôi, hoặc có thể chính là vì hắn sợ thay đổi, sợ sự nhiệt tình đang thiêu đốt kia cuối cùng vẫn sẽ rớt xuống như một đường parabol cho nên mới không hi vọng thời gian trôi đi, chỉ muốn thời gian dừng lại ở bây giờ
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể nào đủ được, hắn vẫn chưa đủ tốt, chưa thể cho được một tương lai cho Tô Hồi.
Ninh Nhất Tiêu sống trong mâu thuẫn hết ngày này tới ngày khác, hắn điên cuồng làm việc và học tập như không cần mạng sống, nghĩ hết tất cả mọi cách để chống đỡ lại cuộc sống sắp sụp đổ của bản thân. Hắn sợ một ngày bản thân dừng lại, giấc mơ đẹp mà hắn đang có đều sẽ tan nát hết, hắn lại trở lại lúc ban đầu.
Hắn không khỏi nghĩ tới buổi sáng hôm ấy rời khỏi nhà của Tô Hồi, cho dù đã hai tháng trôi qua, nhưng mà lời của Từ Trị vẫn giống như là một bóng đen khắc sâu trong lòng hắn, mãi vẫn không thể xua đi được.
Ngày hôm đó hắn ngủ không yên, ngủ ở một nơi không thuộc về hắn, giấc mơ bị ngắt quãng, hắn nhanh chóng tỉnh dậy. Tô Hồi không ở bên cnahj hắn, Ninh Nhất Tiêu rời giường, đi theo dương đài tới cửa phòng cậu thì thấy cậu đang đeo tai nghe nằm ở trên giường viết viết vẽ vẽ gì đó.
Có thể tâm ý tương thông, Tô Hồi cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu nhìn xuyên qua tấm kính nhìn ra ngoài chạm phải tầm mắt hắn.
Trong một buổi sáng sớm tờ mờ, vườn hoa còn đang say giấc trong sương sớm màu trắng sữa, Tô Hồi cả đêm không ngủ nhảy xuống giường, cậu chạy tới hôn một cái với Ninh Nhất Tiêu qua tấm kính.
Hắn không ở lại ăn sáng, sáng sớm đã tự mình rời đi, nhưng lúc ra khỏi cửa thì Từ Trị gọi hắn lại, ông ta nói là ông cũng phải đi làm nên tiện đường chở hắn.
Ninh Nhất Tiêu vốn định từ chối, nhưng mà lại bất lực với việc gọi được xe ở chỗ này, hắn cũng không muốn ngồi xe tài xế mà Quý Á Nam sắp xếp cho hắn, lại càng muốn hiểu dụng ý của Từ Trị khi có thái độ trào phúng với hắn cho nên liền đồng ý.
Nhưng hắn không ngờ tới, sau khi lên xe, câu đầu tiên mà Từ Trị nói thế lại là—
“Cậu là con trai của Tần Nguyệt, không sai chứ?”
Ninh Nhất Tiêu ngồi ở ghế phó lái biểu hiện ra một sự bình tĩnh vượt xa giới tuổi này nên có, hắn nhìn Từ Trị mà không nói gì cả.
Từ Trị cười một cái, ông đánh lái rời khỏi biệt thự nhà họ Quý, ông nói đừng căng thẳng, ông chỉ tùy ý hỏi vậy thôi.
Trên mặt Ninh Nhất Tiêu không có cảm xúc gì, “Sao lại hỏi như vậy?”
Từ Trị nhìn cột đèn giao thông xong thì nghiêng đầu sáng, “Cậu trông y hệt như mẹ của cậu vậy.”
Ninh Nhất Tiêu rời tầm mắt đi, hắn lại im lặng.
“Nói thật ra thì, cậu lúc nhỏ chắc đã từng thấy tôi rồi, chỉ là lúc đó cậu cũng chỉ mới một hai tuổi, chắc là đã quên rồi.” Từ Trị cong khóe miệng lên, nhưng mắt của ông không dao động, thỉnh thoảng còn quan sát sắc mặt của hắn, ông tiếp tục nói: “Lúc đó tôi chỉ mới mười sáu tuổi, còn từng bế cậu đấy, nốt ruồi ở khóe mắt của cậu rất dễ nhận ra.”
Ninh Nhất Tiêu gần như không có đoạn hồi ức này, hắn thử tìm kiếm trong đầu nhưng chỉ có thể tìm thấy vài đoạn hồi ức mơ hồ, hình như ẩn ước nhớ tới mẹ đang ôm lấy hắn đối diện với một người, bà bảo hắn học gọi ‘chú’, nhưng còn về người đó có phải là Từ Trị hay không thì hắn cũng không thể biết được.
Từ Trị hình như rất hứng thú, trong chuyến đi chỉ nửa tiếng đồng hồ ông thỉnh thoảng lại kể rất nhiều câu chuyện trong quá khứ.
“Tôi có được ngày hôm nay còn phải cảm ơn mẹ cậu nhiều lắm.” Từ Trị cười nói, “Đừng hiểu lầm, tôi thật lòng đấy. Lúc đó nếu không nhờ có bà ấy tiếp tế tôi thì tôi có thể đã nhảy biển tự sát rồi. Tôi biết, thật ra lúc đó bà ấy còn không thể chăm sóc được bản thân, ba của cậu chưa từng tới, mẹ chồng bà ấy còn làm khó bà, không chịu nhận bà, một người phụ nữ mốn kiếm miếng ăn ở đó cũng không dễ dàng.”
Ông nhìn Ninh Nhất Tiêu, trong ánh mắt ông có một tia đánh giá, “Tần Nguyệt lúc đó gần đến mức không đủ sữa, cậu lúc đó cũng rất gầy, không ngờ bây giờ có thể cao đến vậy.”
“Tôi ở nhà cậu sống được nửa năm, Tần Nguyệt coi tôi như em trai, nhưng mà sau đó tôi bảo bà đi cùng với tôi thì bà không đồng ý.”
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Từ Trị day lên sống mũi. Giọng của ông nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, Ninh Nhất Tiêu cũng không muốn phân tích.
“Mẹ của cậu bây giờ thế nào rồi?” Từ Trị đổi chủ đề câu chuyên, không tiếp tục đuổi theo quá khứ mà nói nữa.
Ninh Nhất Tiêu im lặng cả một phút mới trả lời, “Tôi cũng không biết.”
Hắn không hề nói đối, cũng không phải lười để tâm mà là thật sự không biết được. Mẹ của hắn đã sớm biến mất từ ba năm trước rồi, tới nay vẫn chưa từng liên lạc với hắn một lần nào.
Từ Trị không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại còn cười một cái, “Tôi nhìn thấy cậu như vậy còn tưởng là những ngày tháng đau khổ của Tần Nguyệt cuối cùng cũng kết thúc rồi, mệnh bà ấy thật sự quá khổ, nhưng cũng thật cứng đầu, nếu không phải cứ ôm lòng đợi bố cậu thì cũng không tới nỗi như thế.”
Ninh Nhất Tiêu tuy là trong lòng có oán trách bà,, nhưng mà hắn cũng không muốn nghe một người xa lạ tùy ý đánh giá mẹ của hắn, cho nên hắn gần như không tiếp lời nữa, chỉ im lặng nghe, đợi khi tới nơi thì liền xuống xe.
Từ Trị nhìn hoàn cảnh xung quanh tòa nhà làm việc thì hạ cửa sổ xe xuống, ông lộ ra một nụ cười thân thiện với Ninh Nhất Tiêu rồi chào tạm biệt hắn.
Ninh Nhất Tiêu đến bây giờ vẫn nhớ dáng vẻ Từ Trị nói chuyện, ông ta hình như không chỉ đơn thuần là chia sẻ mà càng giống như là đang dò thám hơn.
Mới bắt đầu hắn còn tưởng rằng là ông ta đã nhìn thấy quan hệ mập mờ giữa hắn và Tô Hồi, nhưng sau một màn nói chuyện trên xe thì hắn phát hiện trọng điểm hình như không hề nằm trên Tô Hồi mà là mẹ của hắn, hoặc cũng tức là quá khứ của Từ Trị.
Ninh Nhất Tiêu muốn biết quá khứ của bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong thời gian hai tháng này hắn vẫn không thể liên lạc được với mẹ của hắn như cũ.
Cho nên vào một đêm nổi gió thế này, Ninh Nhất Tiêu sau khi chia xa Tô Hồi thì lại lần nữa cắm thẻ sim điện thoại cũ vào, hắn mở máy, trong một loạt tin nhắn đe dọa đòi nợ sắp chiếm hết dung lượng điện thoại, hắn cứ lướt mãi lướt mãi, cuối cùng cũng tìm thấy tin nhắn cuối cùng mà mẹ hắn gửi vào ba năm trước.
[Mẹ: Sắp thi rồi, đừng có ăn đồ lung tung, mẹ hôm qua mới đến miều thờ trên trấn dâng hương cho con rồi, phù hộ cho con bình an thuận lợi, thi được vào trường học mà con thích. Đừng căng thẳng nhé, cố lên nào.]
Ninh Nhất Tiêu muốn biết, bà ôm một tâm trạng thế nào mà gửi tin nhắn này đi, sau đó thì bà biến mất cùng với ông cha kế chết tiệt đó, biến mất không tăm tích.
Tất cả những điều này Ninh Nhất Tiêu đều không thể biết được, cứ giống như hắn mãi mãi không thể biết được cha ruột của mình bây giờ đang ở nơi đâu, không biết trên thế giới này có còn sự tồn tại của ông ta không.
Theo yêu cầu của người đòi nợ, Ninh Nhất Tiêu lấy hơn nửa số tiền lương thực tập của cả mùa hè ra để bù nợ, tiền còn lại không nhiều, miễn cưỡng đủ để sống.
Tô Hồi không chỉ một lần muốn trả nợ cho hắn, nhưng Ninh Nhất Tiêu chưa từng đồng ý, hắn không biết như vậy thì tính là gì, để cho Tô Hồi phải chia sẻ nỗi đau của cuộc đời hắn sao? Hắn không làm vậy được.
Cuộc sống của Tô Hồi cũng không khá hơn hắn, Ninh Nhất Tiêu hiểu hơn ai cả, hắn không muốn thêm dù chỉ là một chút gánh nặng cho cuộc sống đủ đã hỗn loạn và suy sụp của cậu.
Giống như khi đi cùng cậu trên con đường ở trường, cho dù chỉ có một phiến lá rơi xuống vai của Tô Hồi thì Ninh Nhất Tiêu đều sẽ nhẹ nhàng phủi đi cho cậu.
Nhưng bản thân tình yêu cũng đã có sức nặng.
Ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ Quốc khánh, Tô Hồi vốn định cùng với Ninh Nhất Tiêu đi xem bệnh, bởi vì cậu phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu chú ý đến việc sạch sẽ quá mức, thường xuyên rửa tay và một loạt các triệu chứng nhỏ không rõ ràng, sợ điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng với hắn nên Tô Hồi tự mình lén kiểm tra rồi gọi điện thoại hỏi thử vị bác sĩ tâm lí trước kia rồi hẹn lịch khám.
Nhưng vừa mới ăn sáng xong thì Quý Thái Lữ lại thông báo với cậu là trưa ông có hẹn một vị khách quan trọng, bảo là cậu đi sửa soạn lại rồi theo ông đi ra ngoài.
Tô Hồi không có đồng ý, nhưng cái nhà này chưa bao giờ do cậu làm chủ cả.
Ông ngoại nói là bà ngoại cũng đi, Tô Hồi liền không còn lời nào để nói, cậu chỉ đành đánh tiếng trước là muộn nhất là 2 giờ chiều cậu phải đi, cậu còn chuyện gấp phải làm.
Trừ Quý Á Nam phải đi công tác ở tỉnh khác không đi được thì những người khác cơ bản đều đi hết, bao gồm cả Từ Trị.
Điều khiến cậu không ngờ tới là đến khi cùng với ông ngoại vào trong phòng bao riêng cậu mới biết người khách được coi là quan trọng chính là một cô gái có tuổi ngang cậu, qua sự giới thiệu của ông ngoại mới hóa ra bọn họ không chỉ không cách bao nhiêu tuổi mà gia thế, học lịch gì đó đều không kém quá nhiều.
Từ Trị cười cười điều hòa không khí giữa mấy người bọn họ còn cố ý đổi vị trí cho cô gái kia, để cô ngồi bên cạnh Tô Hồi còn cười khen bọn họ “Quá là xứng đôi”.
Tô Hồi cảm thấy khó thở, mấy lần muốn đứng dậy, kéo cửa bỏ đi. Những lời khách sao giữa bọn họ cậu không nghe rõ được một câu nào, thậm chí đến lúc cô gái ngồi bên cạnh giới thiệu bản thân với cậu thì cậu đã hoàn toàn thất thần.
Có thể là phụ huynh của bên kia cũng đã nhìn ra điều gì nên cười nói: “Không sao cả, cứ coi như là kết bạn đi, mấy đứa nhỏ bây giờ ít xã giao quá, Tiêu Nhã nhà tôi rất ít khi ra khỏi cửa. Thật ra tôi nói thật, theo quan hệ của hai nhà chúng ta, bọn nó cũng có thể coi là thanh mai trúc mã rồi nhỉ, chỉ là không qua lại nhiều thôi.”
Ăn cơm cũng gần xong, Từ Trị bảo bọn họ ra ngoài trước, bảo Tô Hồi dẫn Tiểu Nhã xuống quán cà phê dưới tầng ngồi chơi.
Tô Hồi không có đồng ý, “Con còn có chuyện, trước đó đã nói với mọi người rồi.”
Quý Thái Lữ sắp phát nộ ngay tại chỗ, “Con thì có chuyện gì gấp? Dẫn em đi chơi xong đi, không có phong độ đàn ông gì cả.”
“Không sao đau.” Cô gái bên cạnh thấy tình cảnh này cũng có hơi sợ, “Không cần phải gấp bây giờ, sau này còn có cơ hội mà…..”
Tô Hồi không muốn cho cô một mong đợi sai lầm nên đồng ý, và cùng dẫn cô xuống dưới lầu tới trước một quán cà phê.
Nhưng hắn chỉ gọi cho đối phương một ly cà phê.
Cô gái tên “Tiểu Nhã” này rõ ràng rất có hứng với cậu, từ biểu cảm của cô cũng đã đủ nhìn ra được, bởi thế nên Tô Hồi càng không muốn làm lỡ cô ấy.
Sau khi phục vụ rời đi thì cậu lập tức nói thẳng, “Rất xin lỗi, tình hình hôm nay có hơi ngoài ý muốn của tôi, không ngờ tới bữa cơm hôm nay thật ra lại là buổi xem mắt do phụ huynh sắp xếp.”
Tiểu Nhã có hơi lúng túng, “Không sao đâu, thật ra…tôi cảm thấy anh cũng được lắm, có lẽ là do hôm nay vội vàng quá….”
Tô Hồi nhẹ giọng cắt ngang lời của cô, “Bọn họ chắc là không có nói cho cô, tôi có bệnh tâm thần rất nghiêm trọng, chứng rối loạn lưỡng cực, bệnh đã vượt quá sáu năm, cả đời này không nhất định sẽ chưa được, chữa được cũng không chắc chắn sẽ không tái phát lại.”
Tốc độ nối của cậu có hơi nhanh, giống như không phải là kể về bản thân của mình mà là đang nói về một người nào đó không quan trọng, “Lúc hưng cảm phát tác tôi sẽ không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, giống như lúc vừa rồi ăn cơm, tôi sẽ làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng, và cả đêm không ngủ, hưng phấn, tiêu tiền một cách không lí trí, suy nghĩ như trên mây, nói rất nhiều như một thằng điên vậy.”
Trong mắt của cô gái trước mặt rõ ràng hiện lên vẻ chùn bước.
“Không chỉ thế, lúc trầm cảm phát tác, tôi không thể xuống nổi giường, không muốn nói bất cứ một câu nào, khuynh hướng tự sát nghiêm trọng, đến bây giờ trên người tôi vẫn còn vết sẹo.”
Tô Hồi cười một cái, trông cậu có vẻ thật thong dong, thành thật với căn bệnh của mình khiến cho cậu trông mê người hơn nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp này cũng viết thật rõ ràng rằng – Tôi cực kì nguy hiểm.
Tiểu Nhã im lặng, cô hơi khó hiểu, “Tại sao anh phải nói những điều này?”
“Bọn họ lừa cô, còn tôi thì không muốn thế, điều này hại người khác không nhẹ.” Tô Hồi lấy trong túi ra một điếu thuốc đặt lên môi, vừa ngẩng đầu lên thì lại nhận ra chỗ này không được hút thuốc nên lại lấy xuống kẹp giữ kẽ tay, đầu có miếng xốp thì gõ nhẹ lên mặt bàn.
Nếu như không phải sẽ làm liên lụy đến Ninh Nhất Tiêu, cậu thậm chí còn muốn trực tiếp thừa nhận, cậu là một tên đồng tính từ đầu tới cuối, hơn nữa chỉ có thể yêu một người mà thôi.
“Hơn nữa tôi đã có người tôi thích rồi.” Tô Hồi cười lên như một đứa trẻ vậy, “Tôi không thể tách khỏi người đó được.”
Cậu nói xong thì đứng dậy, “Lời tôi đã nói hết rồi, tôi đi trước.”
Vào lúc quay người đi, Tô Hồi nghe thấy cô dùng một giọng nói không nặng không nhẹ ở phía sau hỏi rằng – Vậy bệnh của anh sẽ nào sẽ không làm hại người anh thích sao?
Bước chân của Tô Hồi khựng lại, cậu vốn định quay đầu lại nói rõ, nói với cô rằng người mà cậu thích vô cùng tốt, vô cùng kiên cường, hắn sẽ không sợ.
Nhưng từ một nguyên nhân nào đó, cậu không có làm như vậy mà trực tiếp rời đi, không có vẻ như bại trận chạy trốn vậy.
Ngồi trên chiếc xe taxi đi về hướng bệnh viện, điện thoại của Tô Hồi không ngừng vang lên, toàn là cuộc gọi tới từ ông ngoại, cậu trực tiếp tắt máy, trong đầu cậu rất loạn, có hơi thất thần, bỗng dưng lại nhớ tới một ngày nào đó trong kì nghỉ hè.
Lúc đó cậu ở trong nhà thuê của Ninh Nhất Tiêu mà qua ngày cuối tuần, lúc đó cậu lâm thời bị giáo viên sắp xếp công việc, bản thân lại không có đem máy tính theo, chỉ có thể mượn dùng của Ninh Nhất Tiêu.
Khi dò thông tin thì Tô Hồi trực tiếp mở trình duyệt lên, ấn vào khung tìm kiếm.
Không ngờ tới phía dưới lại xuất hiện lên lịch sử tìm kiếm trước đó.
[Làm sao để sống chung với người bệnh rối loạn lưỡng cực?
Làm thế nào để chăm sóc người bệnh rối loạn lưỡng cực?
Người yêu nên sống chung thế nào với bệnh nhân rối loạn lưỡng cực?
Làm sao để bệnh nhân rối loạn lưỡng cực vui vẻ?
Giao tiếp với bệnh nhân rối loạn lưỡng cực có cấm kị gì không?
Người bệnh rối loạn lưỡng cực cần cái gì?]
Cậu im lặng lơ đi những thứ này rồi tìm kiếm luận văn mà mình cần, làm xong công việc thì trả lại laptop cho Ninh Nhất Tiêu, hơn nữa còn để lại một trang Word chưa tắt, bên trong có một câu nói.
[Người bệnh Tô Hồi cần tình yêu của Ninh Nhất Tiêu.]
Tài xế lái xe rất nhanh, chỉ một lúc đã gọi Tô Hồi tỉnh dậy khỏi điều ngẩn ngơ.
May mà cậu không có lỡ mất số hẹn tư vấn trước đó, đứng ở cửa bệnh viện, cậu nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đang chờ đợi, hắn im lặng mà đứng đó tổng giống như một cây Lãnh sam cô đơn lẻ loi đứng thẳng giữa khu rừng đã bị đốn chặt gần hết.
Tô Hồi tự dưng cảm thấy buồn vì thế, nhưng cậu vẫn giả vờ vui vẻ chạy tới đó, không quan tâm ánh mắt của người khác mà ôm hắn lại, tuy là cái ôm này chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi.
Ninh Nhất Tiêu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn nắm lại đầu ngón tay của Tô Hồi rồi cùng cậu bước vào.
Trong lúc tư vấn thì Tô Hồi đứng đợi ở ngoài còn căng thẳng hơn cả Ninh Nhất Tiêu, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình đang “thình thịch” đập lên l0ng nguc.
Cậu cực kì hi vọng rằng lúc ra ngoài bác sĩ nói với cậu chỉ là do cậu nghĩ quá nhiều thôi, Ninh Nhất Tiêu thật ra rất tốt.
Trong lúc đợi số ở địa sảnh, trên hàng ghế dài đã có rất nhiều người ngồi đó, bên cạnh Tô Hồi là một đôi tình lữ trẻ tuổi, nhìn có vẻ không kém cậu bao nhiêu tuổi. Bọn họ đang chơi một món đồ chơi nhỏ, đó là trò chơi khủng long ăn hạt đậu, cậu con trai loay hoay thì không biết làm sao, hạt đậu đủ sắc màu rơi vãi đầy đất.
Tô Hồi cong lưng xuống nhặt giúp cho bọn họ, hai người họ cứ mãi cảm ơn, Tô Hồi cười nói không có gì.
Bọn họ rất cởi mở, họ nhanh chóng tự giới thiệu bản thân, cậu con trai tên là Vu Kiệt, còn cô gái là Lê Lê. Trùng hợp là Lê Lê cũng mắc phải bệnh rối loạn lưỡng cực giống như Tô Hồi vậy.
Có thể là do cùng mắc bệnh nên bọn họ nói với nhau nhiều hơn. Qua lời nói hành động của hai người đã đủ thấy họ là một đôi tình nhân vô cùng yêu nhau, mắt không rời được đối phương, tay cũng cứ nắm lại mãi, Tô Hồi nhìn mà cũng cảm nhận được sự hạnh phúc vô cùng của bọn họ.
“Chúng tôi định hai năm nữa sẽ kết hôn.” Lê Lê cực kì hưng phấn, “Đợi Tiểu Kiệt thi xong bằng lái thì chúng tôi sẽ đi du lịch chụp ảnh cưới, cậu biết du lịch chụp ảnh cưới không?”
Tô Hồi gật đầu, “Tôi cũng rất muốn đi du lịch, đi xem hết một lượt thế giới này.”
“Đi thử đi.” Lê Lê cười lên có hai cái lúm đồng tiền, “Cậu có thể đi cùng với bọn tôi nè.”
Tô Hồi nhìn thấy cô như nhìn thấy bản thân trong kì hưng cảm, cho nên cậu chỉ cười thôi không có phá tan sự nhiệt tình của cô, “Nếu có cơ hội thì tôi cực kì muốn.”
Vu Kiệt lại hỏi: “Vậy anh đi xem bệnh với ai thế? Anh chắc là đang đợi người nhỉ?”
Tô Hồi không có chút do dự, cậu cười nói: “Tôi đợi bạn trai tôi.”
Bởi vì bọn họ là người xa lạ không có một giao điểm nên Tô Hồi mới có thể không có gánh nặng mà tiết lộ bí mật mà cậu muốn nói cho cả thế giới biết cho họ nghe.
Đôi tình nhân bèo nước gặp nhau này trở thành người làm chứng duy nhất cho đoạn tình cảm trước mắt này.
Trò chuyện được một lúc, Ninh Nhất Tiêu bước tới, Tô Hồi lập tức chú ý tới ngay, cậu chào tạm biệt hai người rồi bước tới bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, cậu hỏi tình hình của hắn.
Rời khỏi bệnh viện, bọn họ đi thẳng tới trường học, Ninh Nhất Tiêu nói là muốn đọc luận văn nên Tô Hồi liền đi theo hắn tới thư viện. Trong kì nghỉ, người trong thư viện lại càng ít, bọn họ lại đi thẳng tới tầng ít nhất, Tô Hồi trực tiếp tìm một góc không người không có camera dẫn hắn tới đó, Ninh Nhất Tiêu đọc luận văn, cậu thì mượn một cuốn sách ngồi chung với hắn im lặng đọc sách.
Vào lúc Ninh Nhất Tiêu nghiên cứu mô hình luận văn tới mức mê mẩn thì trước mắt bỗng dưng xuất hiện một cuốn sách, nó che đi màn hình máy tính và cũng che đi mặt của hắn.
Giây tiếp đó, Tô Hồi tiến tới gần, cậu thổi lên tai của Ninh Nhất Tiêu. Vào khoảnh khắc mà Ninh Nhất Tiêu quay mặt lại thì Tô Hồi hôn lên.
Cậu hôn rất sâu, khuyên lưỡi bằng kim loại va chạm lên răng của Ninh Nhất Tiêu, đầu lưỡi mềm lại tiền sâu vào câu triền với Ninh Nhất Tiêu như không muốn rời đi vậy, cậu hít lấy hơi nóng mà hắn thở ra, môi răng chạm nhau.
Một phút sau, l0ng nguc của Tô Hồi phập phồng kịch liệt, cậu thở d0c kết thúc nụ hôn này. Ánh mắt của cậu ướt át, lúc nhìn Ninh Nhất Tiêu có chút ngơ ngác, trên khuôn mặt nhuốm màu duc v0ng này lộ ra một nụ cười trong sáng, cậu chỉ tới nội dung trên trang sách cho hắn coi.
Ninh Nhất Tiêu nhìn sang, hàng chữ viết cảnh nam nữ chính hôn nhau bất chấp trong trời tuyết lớn.
Tô Hồi nói không biết ngại, “Viết hay làm nhỉ, em cũng muốn học theo nên làm vậy.”
Nói xong, cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu giống như một chú mèo con không hiểu chuyện lại lần nữa dùng hành động để dò thám giới hạn của chủ nhân, “Anh có giận không?”
Ninh Nhất Tiêu cau mày, hắn sao có thể giận cậu được.
Chỉ là biểu hiện hôm nay của Tô Hồi có hơi kì lạ giống như là rất cần phải tìm minh chứng cho điều gì, ví dụ như được yêu chiều.
“Chắc không giận rồi chứ nhỉ?” Tô Hồi tiến sát tới nhìn vào đôi mắt hắn, trên môi còn vương lại ánh nước mập mờ. Cậu trầm giọng xuống nói rất khẽ: “Em thích hôn như thế này lắm.”
Phía dưới bàn, đầu ngón chân của Ninh Nhất Tiêu đang đặt trên cổ chân Ninh Nhất Tiêu.
“Có thể thêm một lần nữa được không?”
Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên, nhưng hắn không có tiến tới hôn cậu mà kéo Tô Hồi vào trong l0ng nguc, hắn cho cậu một cái ôm rất chặt chẽ và đong đầy.
“Tạm trạng không tốt à?”
Bàn tay to lớn của hắn xoa lên đầu tóc của Tô Hồi, hắn hôn lên trán của cậu.
Trong một góc nhỏ im ắng trong thư viện, cái ôm an ủi này kéo dài cả mười giây, Ninh Nhất Tiêu dễ dàng nhìn thấu được sự bất an của Tô Hồi bị che lấp bởi duc v0ng của cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]