Chương trước
Chương sau
Tiến độ của kế hoạch làm bánh sinh nhật của Tô Hồi khá là khó khăn.

Nhưng mà cậu tin rằng có công mài sắt có ngày nên kim, nên cho dù có thất bại bao nhiêu lần thì vẫn cố gắng làm lại, chỉ là đoạn thời gian này Tô Hồi đã ăn quá nhiều bánh chiffon làm thất bại nên khoảng cách tới mức tức điên cũng không còn xa nữa.

Khát vọng với thành công thâm chí đa lấn át nỗi sợ xã giao, Tô Hồi vì để làm rõ vấn đề xảy ra ở đâu nên cậu đã mang theo cái bánh thất bại đến cửa hàng đồ ngọt gần đó thỉnh giáo, may mà đầu bếp đồ ngọt trong cửa hàng rất thân thiện, ông chỉ điểm cho Tô Hồi rất kĩ càng.

Bước ra từ cửa hàng đồ ngọt, gió lạnh của New York cắt ngang qua mặt khiến cho tầm nhìn của Tô Hồi mờ đi, cậu nghĩ tới quá khứ cậu cũng đã vì Ninh Nhất Tiêu mà làm rất nhiều món đồ ngọt, tuy là lúc đó làm cũng không dễ dàng nhưng mà cũng dễ hơn nguyên cả cái bánh kem.

Nghĩ tới đây, cậu phát hiện bản thân mình hình như chưa từng thay đổi, ít nhất thì là lựa chọn quà tặng thì vẫn luôn luôn liêm giá như vậy.

Lần trước quên nhắc Ninh Nhất Tiêu cùng uống thuốc, bị hắn gọi điện thoại tới làm khó nên Tô Hồi sau này mỗi ngày đều hẹn giờ trước, chỉ là cậu không dám tùy ý gọi điện thoại, cậu chỉ gửi tin nhắn nhắc nhở, hơn nữa còn chụp lại hình vỉ thuốc trước khi uống thuốc gửi cho hắn.

Ninh Nhất Tiêu luôn trả lời lại cậu rất nhan, hắn cũng học theo cậu chụp ảnh gửi đi, nhưng mà hắn cũng như cậu không nói thêm lời dư thừa, cũng đở phải hỏi thăm gì nhiều.

Nhưng mà có lẽ là hôm nay đại khái là không có bận đến vậy, thế mà hắn lại gửi một tấm hình không liên quan tới thuốc, đó là cảnh biển bên ngoài cửa sổ sát đất, nước biển màu xanh thẳm và cây cầu màu đỏ.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Tô Hồi xem kĩ lại, cậu thấy có hơi tò mò.

[Tô Hồi: Đây là Cầu Cổng Vàng sao?]

Câu trả lời còn đến nhanh hơn cậu tưởng tượng.

[Ninh Nhất Tiêu: Đúng rồi.]

[Tô Hồi: Đây là ở đâu thế? Anh đang ở căn nhà ở vùng vịnh sao?]

Ninh Nhất Tiêu gần như có thể tượng tượng ra được dáng vẻ tò mò của Tô Hồi và cả giọng điệu của cậu lúc đối mặt hắn nói ra câu này.

[Ninh Nhất Tiêu: Phòng làm việc.]

Hắn lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

[Ninh Nhất Tiêu: Nhà của anh ở bên này sẽ gần biển hơn, đi bộ tới bãi biển chỉ mất mười phút.]

Mười phút….

Tô Hồi tưởng tượng một chút, đúng thật là rất gần, gần như có thể nói là ở bên bờ biển được rồi.

[Tô Hồi: Nhưng mà không phải anh không thích sống ở bên biển sao?]

Ninh Nhất Tiêu vốn còn đang mở cuộc họp, nhân khoảng trống trong cuộc họp để nói chuyện với Tô Hồi, trước khi nhìn thấy câu này hắn đang cầm li cà phê uống một ngụm, vừa nhìn thấy thì bất ngờ bị sặc nước.

Lập trình viên đang trình bày cũng dừng lại vì hành động khác thường của hắn, “Shaw, có vấn đề gì sao?”

Ninh Nhất Tiêu nắm tay lại đặt bên miệng ho sù sụ xong thì ngẩng đầu lên, biểu cảm lại khôi phục như lúc ban đầu, “Không có gì, tiếp tục đi.”



Hắn không biết nên trả lời câu hỏi này của Tô Hồi như thế nào.

Qua thật lâu mà Tô Hồi vẫn chưa nhận được câu trả lời của Ninh Nhất Tiêu, cậu sau đó mới nhận ra mình đã nói quá nhiều.

Ninh Nhất Tiêu chắc là rất không thích người khác nhắc tới quá khứ nhỉ.

Cậu nghĩ lại rồi chụp một tấm ảnh Kem đang gặm món đồ chơi gửi qua, cậu dời chủ đề đi.

[Tô Hồi: Kem đáng yêu làm nhỉ.]

Ninh Nhất Tiêu nhận được tin nhắn mới nên ấn vào xem, hắn cảm thấy năng lực đổi chủ đề của Tô Hồi thật sự quá tệ và hắn cũng cảm thấy đáng yêu không phải là Kem.

[Ninh Nhất Tiêu: Ừm, dễ thương lắm.]

Thử suốt hai ngày cuối cùng cũng làm ra một cái bánh kem trông cũng không tồi, lỗ khí đều nhau và cũng không bị thu lại, Tô Hồi rất vui, nhưng mà kỹ thuật quệt kem của cậu có hạn nên phần kem làm không được đẹp lắm.

Đem theo cái bánh kem có tiền bộ này cậu đi tới bệnh viện thăm bà ngoại. Dưới sự chăm sóc chu đáo của cô hộ công thì trạng thái của bà ngoại đã tốt hơn trước đó rất nhiều.

Chỉ là trí nhớ của bà vẫn rất kém, thường xuyên quên đi rất nhiều chuyện.

“Tiểu Ninh có phải đã từng tới đây không?”

Tô Hồi đút cho bà một miếng bánh kem, cậu nhắc: “Anh ấy đã quay lại khu vịnh rồi. Chuyện bà nói là của tuần trước nữa rồi.”

Bà ngoại nghĩ lại cũng không chắc lắm, “Hai đứa có phải đã làm lành…..”

Tô Hồi nghe thấy cái từ này cứ như gặp kẻ thù vậy, cậu lập tức cắt ngang, “Không có đâu bà, chỉ là bạn bè thôi.”

Còn xa cách và biệt nữu hơn cả bạn bè nữa.

“Ồ….” Bà ngoại đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, bà nhớ con nói cậu ấy sắp kết hôn rồi.”

Tô Hồi khóc không được cười không xong, cậu bình tĩnh lại rồi giải thích: “Anh ấy tạm thời không kết hôn nữa, nói ra cũng khá phức tạp, có thể coi như là trao đổi lợi ích mà đính hôn giả.”

“Vậy cậu ấy còn thích con không?” Bà ngoại nói câu sau còn thẳng thừng hơn câu trước.

Tô Hồi bị hỏi thế thì khựng lại, nhưng cậu vẫn bất giác phủ nhận, “Sao thế được?”

“Nếu không thích con thì vì sao lại phải giúp chúng ta cơ chứ?” Bà ngoại không hiểu nổi.

Tô Hồi khựng lại, cậu đặt bánh kem trên tay lại trên bàn, cậu không thể nghĩ tới cái khả năng này được, xác suất xảy ra chuyện này rất nhỏ, sẽ không xảy ra với cậu đâu.

Cậu thậm chí còn hơi trốn tránh, “Anh ấy vốn là người rất tốt mà, rất lương thiện, anh giúp chúng ta cứ nhất định là phải có mục đích sao? Hơn nữa mọi người đều ở nước ngoài mà, cứ coi như là quan tâm lẫn nhau vậy.”

Tô Hồi cười cười, cậu nói với bà ngoại: “Như như đổi lại là anh gặp phải chuyện cần giúp đỡ thì chúng ta cũng sẽ giúp đỡ anh ấy mà, đúng không bà?”

Bà ngoại hình như cảm thấy cũng có lí, bà gật đầu rồi thở dài một hơi, “Tiểu Ninh là một đứa trẻ tốt.”

Tô Hồi hơi thất thần, cậu nhẹ giọng phụ họa theo, “Đúng vậy, anh là người rất tốt.”

Cậu đã không còn là Tô Hồi kia trong quá khứ nữa, cậu sẽ không tự tin cho rằng người cậu thích nhất định sẽ yêu cậu, muốn gì là phải được nấy.

Theo sự tăng lên của tuổi tác, cậu lại càng hiểu rõ bản thân là loại người không thích hợp để tạo dựng lên mối quan hệ thân mật, cậu không đủ ổn định, những tổn thương cậu mang lại nhiều hơn là niềm an ủi.

Cuộc sống đã vất vả đến thế rồi, ai mà muốn mỗi ngày đều ở chung với một bệnh nhân tâm thần đâu, còn phải cẩn thận bảo vệ, quan sát tình trạng của cậu chứ?

Mệt biết bao.

Trên đường về nhà, cậu một mình ngồi trên cái ghế dài bên đường hút thuốc, tận mắt nhìn một đôi vợ chồng cãi nhau, bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha, Tô Hồi nghe không hiểu lắm, cậu chỉ nhìn thấy một mặt thần kinh kia của bản thân từ trên người cô vợ đang khóc lóc.

Nếu như lúc đầu ở chung với Ninh Nhất Tiêu có thể họ cũng sẽ như vậy, sẽ cãi nhau, không ai nhường nhịn ai.

Chỉ vì tình yêu ban đầu của bọn họ ngắn ngủi tới mức chưa từng trải qua ma sát và phai nhạt, cho nên mới trông đẹp đẽ đến thế, nhưng một khi tuổi thọ của đoạn quan hệ này kéo dài, ai mà biết được liệu có khó coi hơn không, có kết thúc một cách không tồi tệ không.

Quả nhiên vẫn chỉ có tình bạn mới dài lâu và bền chắc.

Mấy ngày tiếp theo, Tô Hồi thử lên ý tưởng mấy khái niệm mới định làm một món quà sinh nhật đúng thời điểm và phù hợp với thẩm mĩ của ntn.

Nhưng mà cậu không có ý tưởng nào cả, mà cũng thật sự không hiểu rõ về Ninh Nhất Tiêu của bây giờ.

Tô Hồi chỉ đành quy hết lại do linh cảm lúc ở nhà không đủ nên quyết định quay trở lại trường học rồi đến phòng làm việc đóng cửa bắt đầu sáng tác.

Cách bao nhiêu ngày cậu mới về trường học, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Ít nhất là không cần giống như lần trước, như một nhà nghệ thuật thiếu hồn thật sự đi ăn xin người tốt bụng.

Trong thang máy của tòa nhà nghệ thuật cậu gặp được giáo sư White, đối phương khá là quan tâm cậu, còn gửi cho cậu không ít email.

“Gần đây đang trầm cảm sao?” Giáo sư White hỏi.

“Vâng ạ, bây giờ đã đỡ hơn rồi, có lẽ là sắp khỏi rồi ạ.” Tô Hồi trả lời.

Giáo sư White gật đầu, “Cũng đúng lúc cuộc thi của bọn Line là vào tuần sau, dạo gần đây nó đang điều chỉnh lại lần cuối, nếu như trạng thái của cháu tạm được thì cùng nhau đi xem thử đi.”

Tô Hồi nghĩ một chốc rồi đồng ý, dù gì thì giai đoạn trước và giữa của cuộc thi đều do cậu dẫn dắt và cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Cậu vừa đi theo giáo sư White đi vào phòng làm việc của học sinh thì đã nghe thấy âm thanh tràn đầy năng lượng của Line, cậu ta lớn tiếng mấy câu như “Cái ý tưởng này cháy quá đi!”

“Ý tưởng nào?” Giáo sư White mỉm cười bước vào trong.

Line vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Hồi đang đi theo phía sau giáo sư nên cậu ta cực kì nhiệt tình chạy sáng, sau khi chào hỏi ngắn gọn với giáo sư xong thì lập tức chạy tới bên cạnh Tô Hồi, “Eddy, anh đã khỏe lên chưa? Có thể đi làm được rồi à?”

Giáo sư có hơi bất lực, “Đúng là Eddy được nghênh đón hơn mà.”

Mọi người cũng đều “Ồ” theo rồi cười to.

Tô Hồi cố gắng tỏ như rất vui rồi cùng với bọn họ đi vào công việc kết đuôi. Cả buổi chiều cậu đều đang giúp bọn họ kiểm tra công đoạn tạo dựng cuối cùng của tác phẩm, cậu rất bạn rộn đến thời gian uống nước cũng không có, điện thoại cũng gác sang một bên.

Sáu giờ chiều Line cảm thấy đã tới thời gian ăn tối nên đánh tiếng mời mọi người cùng nhau đi ăn, lúc mặc áo khoác lên nhìn thấy có cái điện thoại trên cái bàn nhỏ ở một bên cứ rung mãi, nhìn thấy ghi chú tiếng Trung ở trên đó thì cậu ta nghĩ tới có thể là điện thoại của Tô Hồi nên gọi cậu mấy tiếng.

Nhưng mà Tô Hồi thì đang giúp một bạn nữ làm phương án chiếu đèn, cậu rất nhập tâm nên không nghe thấy âm thanh của cậu ta.

Nên Line nghĩ lại, cậu ta bắt máy rồi nhanh chóng trả lời, “Chào bạn, Eddy bây giờ không ở đây, bạn có thể đợi một chốc nữa rồi gọi cho anh ấy nhé.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Line còn tưởng là sóng điện thoại không tốt, “Có nghe được không?”

“Em ấy bây giờ đang ở trường học à?”

Giọng ở đầu bên kia rất trầm, không biết vì sao nó lại mang tới cho Line một ảo giác như không được thân thiện lắm.

“Đúng vậy, nhưng mà bọn tôi chút nữa sẽ đi ăn, có chuyện gì không? Tôi có thể giúp anh chuyển lời cho anh ấy.”

“Không cần đâu.”

Điện thoại đột nhiên bị cúp ngang.

Sau khi công việc kết thúc thì Tô Hồi bước về phía bọn họ. Line chuyển lại cuộc gọi vừa nãy cho cậu, cậu ta nhìn thấy Tô Hồi cầm điện thoại lên kiểm tra lịch sử cuộc gọi, sau đó nhanh chóng lại lộ ra vẻ mặt ảo não.

Cậu gọi điện lại nhưng mà đối phương không có nhận.

“Ai vậy ạ?” Line có hơi tò mò, cậu ta kéo dây khóa kéo áo lên cao nhất rồi lại kéo xuống, cứ lặp đi lặp lại, “Tính tình hình như hơi kém.”

Tô Hồi ấp a ấp úng, “Một người mà cậu không quen.”

“Em biết mà cho nên mới hỏi anh đấy.” Line rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời này, hơn nữa cậu ta còn cảm nhận được điều gì đó.

“Chắc không phải là người anh thích đâu nhỉ?”

Tô Hồi ngẩn ra.

Cậu cũng không biết tại sao người xung quanh cậu cứ vậy hết người này tới người kia, nên cậu đều rất bất lực.

“Không phải….”

Line lại cảm thấy rất vui vì cái đáp án này, “Vậy thì tốt rồi! Chúng ta cũng nhau đi ăn đi!”

“Tôi….” Tô Hồi vẫn chọn từ chối, “Tôi có chuyện kahcs phải làm, mọi người đi trước đi.”

Cậu chọn một mình về lại phòng làm việc lên ý tưởng cho món quà của Ninh Nhất Tiêu, nhưng lại phát hiện mình không thể nào tĩnh tâm được.

Cậu của sáu năm trước dễ dàng sinh ra nhiều ý tưởng chớp nhoáng qua trong lúc ở chung với Ninh Nhất Tiêu, vẽ chán tay thôi cũng đã có thể vẽ ra một bức tranh, một bản thảo quái dị nhưng mà rất thú vị hoặc là viết ra được rất nhiều thứ kì lạ, hơn nữa còn có thể không chút gánh nặng mà giao cho hắn, cậu không hề lo Ninh Nhất Tiêu sẽ không thích.

Nhưng mà bây giờ thì khác rồi.

Đối mặt với một Ninh Nhất Tiêu càng ưu tú, càng thành công hơn quá khứ, Tô Hồi cứ giống như là một đứa trẻ hai tay trắng trơn, cậu muốn tặng đi những món quà thật tốt nhưng mà lục soát hết cả người một lần vẫn không thể tìm được gì cả, cái gì cũng không được tốt.

Đến cả bản thân cậu cũng vậy, so với sáu năm trước thì hình như chỉ trở nên tệ hơn thôi.

Ngay lúc vo lại bản phác thảo thứ năm thành một cục thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ cửa, cậu quay đầu lại phát hiện thấy cửa bị mở ra một khe nhỏ, Line ló đầu ra cười với cậu.

“Em có thể vào trong không?”

Tô Hồi hồi thần lại, “Đương nhiên rồi.” Cậu đứng dậy, “Sao thế? Vẫn còn vấn đề gì sao?”

Line nhún vai, cậu bước nhanh tới, “Vấn đề về thầy trợ giảng kính yêu luôn không chịu ăn tối.” Cậu ta tay cầm đồ ăn Trung gọi từ cửa hàng được bọc trong hộp giấy đứa cho Tô Hồi.

Tô Hồi không có thèm ăn gì cả, đặc biệt là với những món đồ ăn kiểu Mỹ không giống đồ ăn Trung một chút nào.

“Cảm ơn.” Cậu vẫn lịch sự mở ra ăn một miếng gà chiên.

“Anh đang bận làm gì thế?” Line nhìn giấy trải đầy bàn cậu và cả những bản thảo bỏ đi bị vô thành cục đó, “Tác phẩm mới ạ?”

Tô Hồi thở dài một hơi, “Coi như vậy đi, tôi muốn làm quà để tặng cho một người.’

Line ngồi xuống dựa bên bàn, cậu ta chống tay lên má, “Người quan trọng lắm ạ?”

Tô Hồi không có trả lời rõ, “Coi như vậy đi.”

Line chép miệng một cái, “Nếu như đã là rất quan trọng thì anh nghĩ tới người ta chắc phải ngay lập tức nghĩ ra những nguyên tố chứ nhỉ? Cái này chắc là dê làm hơ những chủ đề mơ hồ kia nhỉ.”

Vậy sao?

Tô Hồi nghĩ tới Ninh Nhất Tiêu, điều đầu tiên là quá khứ.

Nhớ tới rất nhiều những khoảnh khắc nhỏ nhặt khi sống chung với hắn hợp lại thành một đoạn thời gian đang chảy trôi, cậu rất sợ thời gian sẽ trôi đi mất.

Tô Hồi không tìm thấy người nào có thể trò chuyện, tạm thời coi Line trước mắt thành một đối tượng để thảo luận, dù gì thì cậu ta cũng không biết gì cả.

“Thật ra sáu năm trước tôi đã từng làm cho người đó một cái, nhưng mà vẫn chưa kịp làm xong.” Tô Hồi nói, “Tôi cảm thấy…. đa trôi qua lâu đến vậy rồi, mọi thứ đều đa thay đổi cả rồi, bán thành phẩm trước kia dùng lại phải chăng không được hay lắm không?”

Line nghĩ lại, cậu ta lắc đầu, “Em không cảm thấy thế, anh không cảm thấy như vậy rất giống đang bù đắp sao?”

“Bù đắp?”

“Đúng vậy, anh xem này, sáu năm trước anh đã muốn tặng món quà này cho người ta nhưng mà chưa hoàn thành, sáu năm sau anh vẫn tặng như thế, nếu như đem món quà hoàn thiện này tặng cho người đó thì không phải đã bù đắp lại những tiếc nuối giữa hai người sao?”

Tô Hồi có hơi do dự, “Nhưng mà ngụ ý đã thay đổi rồi, cậu biết đấy, quan hệ giữa người với người đều sẽ thay đổi.”

Line lại rất có chấp, “Anh chỉ còn tặng món quà anh chưa hoàn thành đó đi, còn về ngụ ý trong đó thì người nhận được món quà nhất định sẽ đứng ở một góc độ hoàn toàn khác để lí giải, thông tin không chắc chắn này giữa người với người không phải cũng rất kì diệu sao?”

Tô Hồi nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên, cậu cảm thấy bản thân thật sự đã bị thuyết phục rồi.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Tô Hồi giơ tay tìm, chưa kịp nhìn cái gì đã bắt máy, cậu dùng giọng tiếng Anh rất tự nhiên, “Hello?”

Đầu bên kia không lập tức trả lời mà ngừng lại một giây, sau đó thì giọng hắn như đang bắt chước vậy, “Hello.”

Là giọng của Ninh Nhất Tiêu.

Tô Hồi bất giác ngồi đàng hoàng lại, hệ thống ngôn ngữ hơi rối loạn, cậu tốn một chút thời gian đổi về lại tiếng Trung, “Sao anh lại đột nhiên gọi tới vậy?”

“Anh trước đó đã gọi tới rồi mà, thầy Tô êm bận quá.”

Thanh điệu giọng của Ninh Nhất Tiêu rất trầm thấp, nếu như có thể thị giác hóa nó thành hắn nhất định là một tông màu lạnh rất rõ ràng, nhưng mà lại mang theo một chút đùa giỡn khàn khàn không rõ ràng lắm.

“Tôi quên nhìn điện thoại.” Tô Hồi theo bản năng bắt đầu giải thích, cậu còn lúng túng mà sờ mũi.

Ninh Nhất Tiêu không tiếp tục gây khó nữa, “Đã uống thuốc chưa?”

“Chưa nữa.” Giọng của Tô Hồi rất nhẹ, “Chút nữa về nhà uống.”

Ninh Nhất Tiêu nghe thấy giọng của cậu thì tâm trạng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, không còn cảm thấy chán nản như vậy nữa. Chỉ bởi vì sau buổi trưa Tô Hồi không ở nhà nên hắn nhịn không được mà mở camera giám sát ra suốt mấy lần nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của cậu làm cho hắn không quen.

Hai người không tiếp tục nói gì nữa, nhưng mà cũng rất ăn ý không nhắc tới việc cúp điện thoại, họ cứ nghe tiếng thở của nhau.

Đột nhiên, đầu bên kia của Tô Hồi vang lên tiếng con trai rất quen tai, cậu ta nói tiếng Anh, dang hỏi cậu là đồ ăn ở cửa hàng này ăn có ngon không.

Tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu lại một lần nữa dao động.

Hắn giả vờ vu vơ hỏi: “Bên cạnh em có người à? Không tiện gọi điện thoại thì có thể cúp máy.”

“Ồ, tôi….” Tô Hồi khựng lại, “Là một học sinh của tôi.”

Ninh Nhất Tiêu nhanh chóng phân loại ra, hắn lập tức nghĩ tới cậu học sinh lần trước mời cậu ăn pizza.

“Xem ra là một học sinh tốt nhỉ, có thể đơn độc ăn tối chung với thầy Tô nhỉ.”

Tô Hồi cảm thấy lời hắn nói cứ là lạ chỗ nào, cậu không quen, “Không phải là đơn đọc ăn tối chung, mà là cậu ấy mới đưa đồ ăn tới cho tôi, cậu ấy sợ tôi đóng cửa trong phòng làm việc không chịu ăn cơm.”

Câu giải thích này càng làm cho Ninh Nhất Tiêu không hài lòng.

“Chu đáo vậy sao, vậy em ăn nhiều lên nhé.”

Cho dù câu trả lời này nghe có vẻ vẫn trong phạm vi bình thường nhưng mà Tô Hồi lại nhận thấy có gì đó không đúng lắm.

“Anh phải mở cuộc họp dây, cúp trước nhé, về nhà nhớ uống thuốc.”

“Ồ, bye bye.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Hồi không nhận ra cậu đã thở dài một hơi, cậu cũng định về nhà, Line muốn lái xe đưa cậu về nhưng bị Tô Hồi uyển chuyển từ chối.

Nhưng mà lời khuyên của cậu ta cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Tô Hồi.

Tô Hồi nghĩ, cậu ta nói cũng đúng thật là không sai, mọi thứ mình đang làm đều là đang bù đắp lại, bởi vì những lời đã hứa hẹn đều không thực hiện được nên cậu luôn cảm thấy cực kì áy náy với Ninh Nhất Tiêu.

Cho dù quan hệ của bọn họ đã kết thúc, nhưng mà món quà chưa thể tặng đi được của sáu năm trước nếu như có thể hoàn thành được thì nó phải nên là của Ninh Nhất Tiêu.

Về lại căn hộ, cậu cầm bản thảo lên, dựa vào trí nhớ vẽ lại bản tỉ mỉ từng chút một. Linh cảm ban đầu là của cậu trong sáu năm trước, cậu nghĩ tới trên đường trở về Bắc Kinh sau khi ở bên cạnh Ninh Nhất Tiêu hoàn thành xong di nguyện của mẹ hắn.

Cậu đựng cát ở đó trong một cái bình mang trở về, trên chuyến tàu lửa rung lắc, Tô Hồi không thể khống chế bản thân ngồi im chỗ cũ được, cho nên cậu xuyên quá kết khoang tàu này tới khoang tàu khác, nhìn những khuôn mặt nhìn như khác nhau nhưng lại giống nhau cứ như rơi vào một vòng tuần hoàn thời không nào đó.

Cậu rất hi vọng sáu tháng ở chung với Ninh Nhất Tiêu đó là một vòng tuần hoàn thật sự, lúc mà đi tới cuối cùng thì có thể quay trở lại lúc ban đầu.

Bản vẽ vừa xong, Tô Hồi cũng đã đỏ cả mắt lên.

Tặng tác phẩm này cho Ninh Nhất Tiêu thật ra cực kì không đúng lúc, cậu cũng hiểu nhưng mà thật sự không còn cái tốt hơn.

Có thể cũng có thể coi đây như một dấu chấm câu đặt lên tận đầu khi bọn họ chưa thể kết thúc một cách đàng hoàng.

Thời gian trôi đi rất nhanh, căn bản còn chưa đủ để Tô Hồi trình bày tác phẩm hoàn chỉnh ra, cậu chỉ mới dựng hình cơ bản trên phần mềm xong thì đa tới hôm Giao thừa rồi.

Cậu thức cả đêm, nửa trước thì dựng hình, nửa sau thì bắt đầu nướng bánh, may mà cũng thuận lợi, chỉ tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đem đông lạnh tháo khung thành công, rồi lại tốn gần hai tiếng đồng hồ cắt lát, rưới nước đường và bắt hoa kem, lúc hoàn thành xong tất cả thì trời đã sáng, đã tới chín giờ sáng rồi.

Tô Hồi đem cất bánh kem trong tủ lạnh rồi thu dọn phòng bếp bừa bộn kia sạch sẽ, cậu xuống lầu mua mốn món ăn bán thành phẩm định về nhà làm.

Cậu đi ngang qua một tiệm hoa thì vào trong lượn quanh, cậu nghĩ nếu như đã muốn đón sinh nhật thì có phải nên mưa mấy đóa hoa mới có hình thức không.

Nhưng mà Tô Hồi cuối cùng vẫn bỏ đi, cậu cho rằng hoa sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết giữa bọn họ.

Lúc về tới nhà đa là trưa, Tô Hồi sợ Ninh Nhất Tiêu về quá nhanh nên cậu nắm bắt thời gian làm mấy món ăn rồi đặt bánh kem vào một cái hộp đa mua từ trước định lấy đồ giả tráo đồ thật.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cậu mở điện thoại ra phát hiện thấy điện thoại đã sập nguồn thì nhanh chóng sạc điện lại, rồi đặt hết đồ ăn và bánh kem lên bàn trà sô pha, cậu thì ngồi xuống định nghỉ ngơi một chốc.

Thời gian từng giây từng phút trôi quá, Ninh Nhất Tiêu không có “trưa sẽ trở về” như lời hắn nói, Tô Hồi kiểm tra điện thoại thì phát hiện thấy hắn đã gửi tin nhắn đến từ sớm, chỉ là do cậu rối tay vướng chân chưa chú ý thấy.

[Ninh Nhất Tiêu: Chuyến bay bị trễ, không cần đợi anh.]

Tô Hồi không cảm thấy đói, nhưng mà sợ kem bơ trên bánh kem sẽ bị hơi nóng làm tan chảy nên lại đặt vào trong tủ lạnh, cậu trở lại cái thảm lông ở phòng khách ngồi xuống. Không có chuyện gì để làm, cậu tùy ý mở máy chiếu lên định coi một bộ phim.

Ninh Nhất Tiêu đến gần năm giờ chiều mới xuống máy bay, nhưng mà tình hình giao thông của New York luôn khiến cho người khác tuyệt vọng, cả đường đi hắn đã hối tài xế bốn lần, nhưng mà đường vẫn kẹt, con người cũng không làm gì được.

Carl cảm thấy có hơi lạ, anh kiểm tra lịch trình cả mấy lần, Ninh Nhất Tiêu sau đó không có chuyện gì quan trọng phải làm cả.

“Shaw, hôm nay là đêm Giao thừa của tết Nguyên Đán*, có cần tôi đặt trước món ăn Trung ở nhà hàng không?”

(raw là tết xuân Trung Quốc, mình mạnh dạn đổi nhe.)

Ninh Nhất Tiêu từ chối, “Không cần đâu, tôi về nhà.”

Chắc là cùng đón Tết với em trai nhỉ? Carl bỗng dưng có hơi vui, xem ra dưới sự giúp đỡ của anh ta thì bọn họ cuối cùng đã bồi dưỡng ra được một chút tình anh em.

“Vậy có cần gọi đồ ăn không? Chắc là có thể gọi tới căn hộ được.”

Ninh Nhất Tiêu nghĩ lại, “Đại khái cần bao lâu?”

Carl gọi điện thoại hỏi rồi trả lời hắn, “Nhà hàng nói hôm nay khách rất nhiều, đặt trước cần một tiếng rưỡi.”

“Đặt đi.” Hắn báo một đống đồ Tô Hồi thích ăn và cả những món ăn để đón Giao thừa.

May mà xe cuối cùng cũng đã tới căn nhà nọ, Ninh Nhất Tiêu xuống xe, Carl cũng rất tự nhiên mà đi theo, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu đột nhiên quay người lại.

“Cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”

Carl ngẩn ra, “Hả? Tôi không cần đi lên sao?”

Trước đây Giao thừa đều đón ở công ty bọn họ cả.

“Không cần đâu.” Ninh Nhất Tiêu nói, “Ngày mai cũng được nghỉ một ngày.”

Carl nghĩ thầm trong lòng, vậy cậu gọi nhiều như vậy chỉ hai người các cậu ăn cũng ăn không hết.

Nhưng mà anh ta không dám nói ra, chỉ đành mỉm cười chào tạm biệt cấp trên, “Dạ vâng.”

Ninh Nhất Tiêu đi lên tầng, lúc mở cửa ra Kem liền tới trước cửa nghênh đón, trong nahf rất tối, không bật đèn lên, hắn thậm chí còn tưởng là Tô Hồi không có ở nhà, cậu đã ra ngoài rồi.

Nhưng mà lúc hắn mở đèn phòng ăn và phòng khách ra thì mới phát hiện Tô Hồi nằm bò bên sô pha ngủ mất rồi.

Cậu ngủ rất say, hoàn toàn không nhận ra Ninh Nhất Tiêu đã trở về, thậm chí Ninh Nhất Tiêu ngồi xổm một chân xuống bên cạnh cậu cũng vẫn không tỉnh dậy.

Thiếu ngủ đến mức này sao?

Ninh Nhất Tiêu vốn định gọi cậu dậy nhưng mà dáng ngủ của Tô Hồi thật sự quá đáng yêu khiến cho hắn sinh ra do dự, nên hắn im lặng ngắm nhìn một lát.

Lông mi của Tô Hồi rất dài, rất đẹp, cậu gối đầu lên tay mình, một cái tay khắc thì giơ ra như dáng ngủ của mèo vậy.

Đột nhiên cậu mơ màng nói một từ đơn tiếng nào đó giống như nói mớ vậy. Ninh Nhất Tiêu nghe không rõ nội dung chính xác nên tới gần hơn một chút, nhưng mà Tô Hồi lại yên tĩnh trở lại.

Da cậu tỏa ra một mùi thơm của gỗ nhàn nhạt, được hong trong lò sưởi vừa sạch sẽ vừa mềm mại, đó là mùi mà Ninh Nhất Tiêu vô cùng thân quen.

Khoảng cách rất gần, gần như có thể nghe thấy được tiếng đuôi Tô Hồi hít thở, lí trí trong khoảnh khắc đó bị tình cảm lấn át, trong đầu Ninh Nhất Tiêu trống rỗng, hắn chậm rãi tiền gần tới một cách do dự, chỉ thêm một bước nữa thì có thể hôn được cậu.

Nhưng mà Tô Hồi đột nhiên động đây, hình như sắp tỉnh dậy.

Ninh Nhất Tiêu lập tức lùi về phía sau giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay trở lại một khoảng cách an toàn.

Dáng vẻ ngẩng đầu lên của Tô Hồi rất ngơ ngác, cậu còn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, đầu lòng mày nhíu lại, ánh mắt thì mơ màng, lúc nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu, cậu còn tưởng là lại nằm mơ.

Vậy nên cậu giơ cánh tay thả thõng kia lên, hơi qua loa sờ lên khuôn mặt Ninh Nhất Tiêu, rồi lại lấy đầu ngón tay chạm lên nốt ruồi khóe mắt của hắn.

“….Lạnh quá đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.