Thành phố Reykjavík rất nhỏ, hai người nắm tay nhau đi rồi lại dừng, cả ngày như thế cứ đi dạo mà trải qua.
Ở đây có rất nhiều các tiệm đồ lưu niệm và nhà sách dựng lên như một khu rừng, Tô Hồi thầm nghĩ trong lòng, nếu như bây giờ cậu trong kì hưng cảm thì cậu có thể đã chi tiêu rất nhiều thứ không cần thiết ở nơi này rồi, ví dụ như mười mấy cuốn sách theo hệ liệt có liên quan tới sinh vật biển hay là áo lông thủ công gì đấy, mỗi người ở đây trông có vẻ đều biết đan áo len cả.
Tô Hồi nhìn cô đan áo len ở trước cửa tiệm mà cậu sinh ra một ý tưởng muốn đan cho Ninh Nhất Tiêu một đôi bao tay, nhưng mà cậu lại cảm thấy mình rất vụng về nên khả năng cao là sẽ không thể học được trong thời gian ngắn này.
Hay là về lên mạng tìm video học làm thì tốt hơn, khỏi làm phiền tới người khác.
Quay lại chỗ dùng bữa của khách sạn xong, bọn họ ngồi vào một vị trí sát cửa sổ làm vị khách im lặng nhất trong nhà ăn này.
Ninh Nhất Tiêu chọn cho cậu sườn dê và cá hồi, nhưng mà Tô Hồi không có cảm giác thèm ăn gì cả, món chính cậu không động tới bao nhiêu mà chỉ ăn một ít rau kèm theo và một nửa miếng bánh kem chocolate.
Trong đầu cậu lại bắt đầu xuất hiện những hình ảnh tiêu cực, ánh mắt cậu dừng lại ở cảnh hoàng hôn xán lạn bên ngoài cửa sổ, ánh tà dương màu quả mọng chiếu rọi lên những mái nhà rực rỡ nhiều sắc màu và rọi lên vùng biển lớn màu xanh lam ở phía xa xa kia, nhưng mà Tô Hồi lại không vì thế mà vui hơn chút nào.
Có rất nhiều lúc, Tô Hồi đều cảm thấy trong bản thân mình có cả một ngọn núi sắp ầm ầm đổ sập xuống, nhưng mà trông cậu vẫn bình lặng như biển xanh kia.
Đang lúc ngẩn ngơ thì một người đàn ông khuôn mặt người châu Á bước về phía bọn họ định dò hỏi xem, “Các cậu cũng là người Trung Quốc sao?”
Tô Hồi có hơi đề phòng với sự tới gần của người xa lạ.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Ừm.”
“Vậy tốt quá rồi!” Đối phương trông có vẻ rất vui mừng, “Có thể nhờ cậu giúp cái này một chút được không? Một việc nhỏ thôi.”
Anh ta giải thích bảo rằng điện thoại của mình hết pin không thể liên lạc được với bạn đi cùng, không biết là bọn họ đã tới khách sạn hay chữa nên muốn mượn dùng điện thoại để gọi một cuộc xem.
Ninh Nhất Tiêu đồng ý, không lâu sau thì đối phương trả lại, “Cảm ơn cậu quá, bọn họ đã sắp tới đây rồi.”
“Không có gì.”
Qua một lúc sau, trong sảnh lại có thêm một đám du khách tới, trong bọn họ có các kiểu người da khác nhau, cảm giác giống như là những người bạn tới từ khắp nơi trên thế giới, đại đội tụ họp lại với người đàn ông lúc nãy rồi bắt đầu trò chuyện nhiệt tình.
Ninh Nhất Tiêu và Tô Hồi dùng bữa xong thì định quay về, nhưng ai ngờ người lúc nãy lại bước tới đây mời hỏi bọn họ có muốn cùng đi bộ leo sông băng không.
“Nhiều người thì sẽ an toàn hơn, tôi mới nói với bọn họ rồi, không ngờ là tới đây rồi còn có thể gặp được đồng bào, thật sự là quá trùng hợp luôn! Tôi mới nghĩ tới Iceland chắc cũng muốn đi bộ dạo quanh đảo chứ nhỉ, có những đoàn du lịch hố người lắm, một mình tự lái xe thì cũng có hơi nguy hiểm, nếu mà hai người muốn thì có thể đi theo bọn tôi luôn, chỗ bọn tôi có mấy người bạn thích cuốc bộ đường dài có nhiều kinh nghiệm, mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau luôn.”
Ninh Nhất Tiêu có hơi do dự, hắn không chắc Tô Hồi có muốn ở chung với người khác hay không, nói cho cùng thì ở thời kì này cậu rất nhạy cảm, cho nên nghe thấy lời mời của đối phương thì Ninh Nhất Tiêu đầu tiên là quay lại nhìn Tô Hồi.
Không ngờ Tô Hồi lại nhỏ giọng nói, “Vậy…bọn tôi có phải là không cần phải lái xe nữa không?”
Ninh Nhất Tiêu giờ mới hiểu ra là cậu đang lo lắng cho mình nên nắm tay của cuậ lại, giọng rất nhẹ nhàng, “Em muốn đi chung với mọi người à?”
Tô Hồi nhìn người ở bên kia một cái, trông họ có vẻ rất nhiệt tình, đi bộ chung với bọn họ hình như an toàn hơn, Ninh Nhất Tiêu cũng sẽ không quá chán.
Vậy nên cậu gật đầu một cái.
Ninh Nhất Tiêu thấy cậu như thế thì cũng đồng ý với lời mời của đối phương, “Vậy thì rất cảm ơn mọi người.”
“Không sao đâu mà, dù gì cũng là người ra nước cùng ở nước ngoài mà.” Đối phương cười cười cho thông tin liên lạc của mình, “Hai người cứ gọi tôi là Tiểu Vương là được rồi.”
Ninh Nhất Tiêu cũng trao đổi thông tin liên lạc, “Ninh Nhất Tiêu, đây là bạn trai tôi Tô Hồi.”
Tô Hồi không ngờ tới hắn lại thẳng thắn đến thế, cậu có hơi không quen, rất hiển nhiên là Tiểu Vương cũng thế, anh ta khựng lại rồi nhìn hai người một cái rồi bật cười.
“Hèn chi, hai người trông rất xứng đôi, tôi vừa nãy nhìn từ phía xa còn tưởng hai người là minh tinh nữa đấy!”
Ngữ khí của anh ta rất chân thành, lời khen ngợi của anh ta nói ra không có chút nịnh nọt nào mà ngược lại rất chất phác.
Tô Hồi nghe thấy vậy thì nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái, dưới ánh mắt cổ vũ của hắn thì cậu đáp lại lời khen của Tiểu Vương, “…Cảm ơn anh.”
Kế hoạch đi bộ đường dài của đám Tiểu Vương không quá vội, mỗi ngày chỉ tới một nơi, có những nơi phù hợp thì sẽ dừng lại đi cắm trại, bọn họ ngồi lại chung với nhau trò chuyện, dù cho Tô Hồi có rụt mình nằm ngủ trong lều thì cũng không có ai tới làm phiền, điều này làm cho cậu thấy thoải mái hơn.
Cậu rất thích Iceland, bây giờ ở đây đang có ban ngày dài hơn, cho dù cậu có làm việc ngủ nghỉ ngày đêm rối loạn thì cũng chẳng sao cả, cho dù ban ngày đi ngủ, ban đêm mất ngủ thì cũng không vấn đề gì, dù gì thì cơ bản nó đều là ban ngày cả.
Bọn họ ngồi trong chiếc xe buýt, ngày thứ năm thì tới bãi cát đen. Ở nơi đây gió rất lớn, sóng biển là màu trắng nhưng mà bãi cát lại là một màu đen thâm trầm.
Tô Hồi ngồi xổm xuống nắm một vốc trong tay rồi ngẩng đầu lên hỏi Ninh Nhất Tiêu, “Tại sao nó lại là màu đen vậy?”
Ninh Nhất Tiêu cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, “Bởi vì đây là các hạt từ dung nham núi lửa chứ không phải là hạt cát.”
Tô Hồi gật gật đầu, cậu nhẹ giọng hỏi: “Lần trước anh cũng tới đây rồi sao?”
Ninh Nhất Tiêu nói, “Anh có lái xe đi ngang qua nhưng mà không xuống xe xem.”
“Tại sao vậy?” Tô Hồi dựa đầu vào người Ninh Nhất Tiêu. Cậu mặc một cái áo gió màu trắng, trông giống như là một con bồ câu trắng đang neo đậu bên người Ninh Nhất Tiêu.
Lí do của Ninh Nhất Tiêu rất đơn giản, “Nơi này trông có vẻ quá cô đơn.”
Lúc đó hắn dừng xe lại bên con đường ven biển, hắn xuống xe đứng từ phía xa xa nhìn một cái, hắn chỉ cảm thấy đây có lẽ là nơi mà Tô Hồi sẽ thích nhưng mà giờ cậu lại không ở đây.
Vậy nên Ninh Nhất Tiêu khó có thể bước thêm một bước, thậm chí hắn còn cảm thấy khó thở, không thể nào động đậy được.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tô Hồi thò tay vào trong túi áo khoác của Ninh Nhất Tiêu rồi nắm tay của hắn lại.
“Đây trông như tận cùng của thế giới vậy.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười, hắn cúi đầu xuống hôn l3n đỉnh đầu Tô Hồi, “Vậy chúng ta cũng coi như là đã cùng nhau đi đến tận cùng của thế giới rồi.”
Tô Hồi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu trông rất đơn thuần, “Ừm.”
Đại đội đi cùng đang đứng ở phía không xa kêu gọi bọn họ, “Nhất Tiêu, Tiểu Tô hai người mau tới đây xem này!”
Ninh Nhất Tiêu đáp một tiếng, “Tới ngay đây.” Rồi hắn kéo Tô Hồi dậy, còn học theo cách gọi của người khác để gọi cậu, “Tiểu Tô.”
Tô Hồi thả vốc cát đen xuống, cậu nghĩ trong lòng rằng con người thật sự rất thích đặt các kiểu các dạng biệt danh cho người khác, thật sự có thể lập thành một cái kho giữ được luôn rồi.
“Chó con.”
Ninh Nhất Tiêu nghe thấy còn tưởng là mình váng tai, “Em gọi anh là gì?”
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại không chịu buông tha, lại còn giơ tay ra chạm lên vùng eo mà cậu nhạy cảm, “Mau nói đi.”
Tô Hồi bị hắn chọc đến không thể làm gì khác, cậu muốn tránh đi nhưng lại bị hắn kéo một cái ôm vào lòng, cậu chỉ đành thừa nhận, “Thì là… chó con thôi.”
Ninh Nhất Tiêu bóp eo của cậu một cái, “Bởi vì anh gọi em là mèo con nên em trả thù anh như thế à?”
Tô Hồi nhỏ giọng phản bác lại, “Phải vậy đâu.”
“Vậy chứ là gì?”
Tô Hồi không nói gì nữa, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng không chịu bỏ qua, nhịn cả nửa ngày rồi cậu vẫn phải trả lời, “Vì thích anh.”
Ninh Nhất Tiêu giờ mới hài lòng, “Vậy thì anh miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
Hai người đuổi kịp theo bước chân của đại đội, bọn họ nhìn thấy được xác máy bay tàn còn sót lại trên bãi cát đen, trong đội ngũ này có một người phổ cập bảo rằng, cái xác máy bay này là chiếc máy bay của hải quân Mỹ vào năm 1973, sau khi xuất hiện sự cố thì bắt buộc phải hạ cánh ở đây để lại cái xác máy bay, nhưng mà toàn bộ thành viên trên máy bay đều rất may mắn sống sót, đây hoàn toàn là một kì tích.
Cái từ kì tích này tràn đầy sự hi vọng.
Tô Hồi nhìn nó từ phía xa xa, cậu nắm chặt lại tay của Ninh Nhất Tiêu.
Cuộc chia ly của bọn họ cứ giống như là một chiếc máy bay bị hỏng rơi xuống, chỉ không cẩn thận một chút thôi là có thể đoạn tuyệt vĩnh viễn, nhưng mà sáu năm qua rồi, thế mà bọn họ vẫn có thể bình an mà gặp lại nhau, còn có thể yêu lại nhau, đó cũng là một kì tích.
Bọn họ đều đã sống sót lại trong hoàn cảnh tột cùng.
Trong lúc mọi người chụp ảnh lại giữ kỉ niệm thì Tô Hồi một mình ngồi xổm xuống lấy ngón tay viết lên tên của mình và Ninh Nhất Tiêu, vốn còn định vẽ một hình trái tim thật lớn nhưng mà lại cảm thấy mình vẽ rất xấu nên dứt khoát bỏ luôn.
Đang định xóa đi thì Ninh Nhất Tiêu cũng ngồi xuống giơ ngón tay ra.
Tô Hồi nắm ngón trỏ của hắn lại, “Dơ lắm.”
“Không sao.” Ninh Nhất Tiêu viết ở dưới hàng tên mà cậu viết thêm chữ [Mèo con] và [Chó con].
Vốn chỉ là hai cái tên trông thật lẻ loi nhưng thêm hai từ này lại trở nên náo nhiệt hơn.
Tô Hồi không khỏi mà đề nghị, “Viết thêm chú chó con thật sự của nhà mình lên đi.”
Nói xong thì cậu viết thêm chữ [Kem] ở hàng cuối cùng ở vị trí ngay giữa.
“Cảm giác như thêm nó xong thì có hơi chật chội.” Ninh Nhất Tiêu đánh giá.
Tô Hồi lại bất ngờ phát hiện ra một bất ngờ, “Em đột nhiên phát hiện ra, chó con và kem có chữ cái đầu viết tắt giống nhau.”
(Chó con/xiaogou, Kem/xuegao, đều có chữ đầu là ‘xg’)
Ninh Nhất Tiêu nhẩm lại ở trong đầu một lần, đúng là thế thật.
“Vậy còn Kem Iceland thì sao? Nó giống với cái gì đây” Đây là nguồn gốc hắn đặt tên cho Kem lúc ban đầu.
(Kem Iceland là tên khác của bó hoa thược dược trắng mà Tô Hồi từng tặng cho Ninh Nhất Tiêu ấy.)
Tô Hồi khựng lại một lúc, cậu im lặng suy nghĩ rồi sau đó nhìn về phía hắn.
“Chó con ngốc nghếch.”
(Chó con ngốc nghếch/bendanxiaogou, Kem Iceland, hán việt là Băng đảo tuyết cao/bingdaoxuegao, đều có chữ cái đầu viết tắt là ‘bdxg’)
Ninh Nhất Tiêu bật cười, hắn cười lên như một cậu con trai thời thiếu niên, rất hiếm thấy.
Thấy hắn cười vậy thì trong lòng Tô Hồi cũng dâng lên một chút ngọt ngào.
Thời gian dừng lại ở Iceland càng dài thì bản thân thời gian càng bị kéo dài hơn.
Ninh Nhất Tiêu không nhắc tới khi nào về, Tô Hồi cũng không hỏi, cậu tham lam mà lãng phí thời gian trên những cái ôm, cái hôn và việc nắm tay đi trên con đường, để lại những dấu tích thuộc về bọn họ ở nơi tận cùng của thế giới này.
Ninh Nhất Tiêu cũng không nhắc tới việc cùng nhau tới sông băng đã hẹn trước từ ban đầu, nhưng mà trong kế hoạch của mấy người đi cùng thì ngọn sông băng kia lại tự nhiên mà bị đẩy lên phía trước hành trình.
Đường xá xa xôi, tốn rất nhiều thời gian bọn họ cuối cùng mới có thể tới được đích đến, suy nghĩ của Tô Hồi rất hỗn loạn, lúc xuống xe cậu thậm chí còn có hơi lẫn lộn không biết được mình đang ở nơi nào.
Nhưng mà bọn họ nhanh chóng mặc lên cái áo dày rồi đeo bao tay và mũ vào, bọn họ lục tục ngồi lên chiếc xe vượt dã, trong tầm nhìn rung lắc mãnh liệt, sông băng màu xanh lam trong suốt ập vào trước mắt không báo trước một lời nào.
Tim của Tô Hồi phập phồng lên xuống, cậu nắm tay Ninh Nhất Tiêu lại chỉ về phía ngoài cửa sổ.
“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu tới sát bên tai cậu nói,”Sông băng Svínafellsjökull.”
Hai người đều mặc lớp áo thật dày chen chúc nhau ở ghế sau của chiếc xe vượt dã trông rất là an toàn, giống như con tim lúc này của Tô Hồi vậy, không có chút khe hở nào. Sau khi xuống xe, bọn họ lấy trang bị xuống rồi chậm rãi đi theo những người khác về phía trước, đi tới một nơi tuyết bằng phẳng để đi giày đinh vào. Tô Hồi không biết lắm nên cậu nhìn những người khác rồi học theo, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại nhanh chóng đi xong giày của mình rồi cúi người xuống đi giày cho cậu.
“Lần trước anh tới leo sông băng có phải là không được thuận lợi lắm không?” Tô Hồi nghĩ tới những bức thư sau này Ninh Nhất Tiêu bù lại cho cậu mà nhỏ tiếng hỏi.
Ninh Nhất Tiêu xong giày cho cậu thì hắn đứng dậy nắm tay cậu, “Chỉ là nó lạnh lắm thôi, mặc không được ấm lắm, thể lực không đủ nên ngã một cái, nhưng mà cũng may là có người tới giúp dìu anh dậy. Cho nên nơi đây thật sự không phù hợp đi một mình.
Tô Hồi thấy rất buồn, cậu nắm chặt tay Ninh Nhất Tiêu.
“Sau này chúng ta đi đâu cũng đi cùng nhau đi, được không?”
“Đương nhiên rồi.”
Tận mắt thưởng thức được phong cảnh ở nơi đây mới thấy nó không quá giống với những gì trong phim điện ảnh, dù cho nó đều là một vùng đất băng tuyết tiêu điều, nhưng mà sông băng ở đây thấu ra một màu xanh lam của đá, không cần phải tu sửa gì nữa, nó như là một viên bảo thạch được tích lũy chồng chất lên nhau trở nên sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, đẹp đến mức chói mắt.
Bọn họ đi sâu vào trong, bước đi gian nan trên sông băng. Tô Hồi vốn tưởng rằng với trạng thái như bây giờ của cậu thì cho dù có nhìn thấy những thứ này thì cũng khó có thể kính dậy sự nhiệt tình của cậu, vậy chỉ lãng phí cảnh đẹp mà thôi.
Nhưng mà lúc thật sự bước vào được thế giới lưu ly nào, cậu dường như đã tìm thấy được sự ngây thơ lúc nói ra nguyện vọng của sáu năm trước, cậu hiếm khi cảm nhận được sự thỏa mãn khi giấc mơ thành hiện thực.
Ninh Nhất Tiêu từ đầu tới cuối đều nắm tay của cậu, tay khác thì cầm điện thoại, hình như hắn đã mở bản đồ GPS lên, như là hắn có một phương hướng mục đích muốn tới, bọn họ dần dần tách ra khỏi đại đội.
Tô Hồi khá là trì trệ, cậu không phát hiện ra gì bất thường cả, cậu chỉ cẩn thận đi theo hắn không rời một bước, cố hết sức không gây thêm phiền phức cho hắn.
Cho tới khi bọn họ tới được một khe hở, không gian bị kẹp bởi hai dòng sông băng màu xanh lam cao vút làm cho nó trở nên chật hẹp khó thở, phía sau là sông băng không có tận cùng, phía đối diện là một băng nguyên bạt ngàn như là một chốn đào nguyên thế ngoại vậy.
Ninh Nhất Tiêu dừng bước chân lại nhìn lên điểm đánh dấu trên bản đồ điện tử, hắn nhẹ giọng nói: “Ở đây rồi.”
Tô Hồi nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Gì cơ?”
Ninh Nhất Tiêu lắc đầu, hắn tắt bản đồ trong điện thoại đi rồi mở thư viện ảnh ra, sau đó hắn đưa điện thoại qua cho cậu, “Tô Hồi, em quay một video lại cho anh đi, coi như kỉ niệm.”
Tô Hồi có chút nghi ngờ mình có thể hoàn thành được hay không, nhưng mà cậu vẫn gật đầu rồi nhận lấy điện thoại, đang định hỏi hắn định quay thế nào thì lại phát hiện thấy trên màn hình điện thoại đang phát một đoạn video, mà cảnh tượng trong khung hình lại giống hệt như bây giờ, đều là vùng sông băng màu xanh lam, khung hình có hơi rung lắc, trôn có vẻ cũng đang vừa đi vừa quay lại.
Người quay lại không nói gì cả mà chỉ im lặng bước đi, nhưng mà Tô Hồi dường như có thể nghe thấy được tiếng thở nặng nề, nghe rất giống như là giọng của Ninh Nhất Tiêu.
Rõ biết là mình có nhiệm vụ phải làm nhưng mà Tô Hồi vẫn không nhịn được mà xem tiếp.
[Ở đây đi, đánh dấu lại một cái để lần sau dễ tìm hơn.]
Đúng thật là hắn rồi.
Hơi thở của Tô Hồi dừng lại một lúc, đầu mày không khỏi mà nhíu lại.
Ống kính trong video lật lại căn đúng vào khuôn mặt Ninh Nhất Tiêu, hắn mặc một cái áo gió màu đen rất mỏng manh, mũi đã bị đông cóng đỏ lên, quanh mắt cũng đã đỏ lên.
[Ấn lộn rồi.]
Trong lúc hắn tự nói một mình, ống kính lại lật lại lần nữa, thứ lọt vào trong khung hình chỉ có đôi chân của hắn và sông băng màu xanh lam, khung hình lại rung lắc lên, là do hắn đưa một tay lên cắn gỗ bao tay xuống.
Bàn tay trái thon dài lộ ra, nhưng mà hắn không làm gì tiếp theo mà chỉ đứng lại ở trong gió một lúc.
Tay của hắn có hơi run lên.
[Lạnh quá đi…]
Tô Hồi đột nhiên nhớ tới lời mà hắn từng nói trong quá khứ, cậu đã hiểu được ý nghĩa của mười mấy giây dừng lại này.
Ninh Nhất Tiêu trầm giọng tự nói một mình, hắn thu tay lại rồi đeo găng tay lại.
Hơi thở của hắn rất nặng nề nghe như là một lời than thở, giọng cũng không khỏi mà run rẩy.
[Tay em ấy sẽ lạnh cóng mất.]
[Phải nhanh tay lên mới được…]
Giọt nước mắt rơi xuống trên màn hình, video dừng lại, Tô Hồi chỉ cảm thấy quặn thắt lòng, khó có thể thở được, nhưng mà một bàn tay khác giơ lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cậu.
Trong cơn gió mãnh liệt này, giọng của Ninh Nhất Tiêu rất u trầm có một ma lực làm cho người khác có thể bình tĩnh lại.
“Đây là video anh quay lại bước đi bộ tới đây vào sáu năm trước, lúc đó anh còn cảm thấy vị trí này cũng không tồi lên đánh dấu lại trước luyện tập thử xem.”
“Lúc đó nghe người đường nó là bởi vì trái đất nóng lên nên mười mấy năm sau sông băng ở đây cũng sẽ tan chảy biến mất đi, may là bây giờ vẫn còn ở đây, chỗ anh từng đánh dấu vẫn còn đây.”
Hắn tới gần một bước rồi lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, sáu năm trước nó chỉ là một bản thảo trên giấy đơn giản mà thôi, sáu năm sau nó lại trở thành một hộp vuông bằng nhung nhỏ nhỏ này.”
“Tô Hồi, thật ra thế giới này không có cơ hội để lặp lại và tuần hoàn, chúng ta chỉ đang ở trong một đơn vị thời gian duy nhất, đơn vị này có thể là năm mươi năm, cũng có thể là bốn mươi năm, ba mươi năm, ai cũng không thể xác định được, sông băng sẽ tan chảy từng chút một, có thể sẽ biến mất hoàn toàn, nếu như lúc đó mà chúng ta vẫn không thể gặp lại được thì nguyện vọng này không thể thực hiện được nữa.”
May mà bọn họ đã trùng phùng kịp thời trong sinh mệnh của nhau.
“Thời gian sẽ không dừng lại vì bất cứ ai cả, anh không thể nào chấp nhận bỏ lỡ mất một lần nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh đều sẽ không buông tay em ra, em cũng nhất định phải ở bên cạnh anh.”
Đứng trước mặt Tô Hồi, Ninh Nhất Tiêu mở chiếc hộp nhỏ bé đó ra, hắn lấy đôi nhẫn bạch kim bên trong ra, viên đá chính trên hai chiếc nhẫn đều là kim cương xanh lam hình mắt ngựa được cắt đặc biệt ra, trông chói mắt như sông băng xanh lam của giây phút này vậy.
Kim cương hình mắt ngựa
“Đây là đôi nhẫn anh đặt làm vào mấy năm trước dùng số tiền đầu tiên mà anh kiếm ra được.”
Nước mắt Tô Hồi đã rơi đầy mặt, cậu nhìn vào những thứ như một giấc mộng trước mắt này, giốn như là đang đắm chìm trong ảo giác vậy. Cậu rất cảm động, nhưng lại không thể kiểm soát được mà cảm thấy đau, đây là bước đi quan trọng nhất trong cuộc đời, nhưng mà cậu lại chả là gì cả, bị nỗi tiêu cực bủa vây lấy, bị chứng bệnh khống chế, đến mức để đánh tan được suy nghĩ mục nát và ảo giác trong đầu cũng rất khó khăn.
Cùng sống chung một đời với người như cậu đây có lẽ có đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc.
Cậu thậm chí bắt đầu sợ nghe thấy Ninh Nhất Tiêu mở miệng, tất cả những cảnh tương lai u tối mà cậu có thể sẽ tạo ra nó hóa thành từng cảnh tượng đáng ghét nhét đầy vào trong đầu óc, như định kéo cậu vào trong vách sâu cô độc vậy.
“Nhưng mà em…em bây giờ…” Tô Hồi khóc không thành tiếng, cậu gần như không thể nào nói ra được một câu hoàn chính.
Ninh Nhất Tiêu chạm lên trán cậu, giọng hắn rất dịu dàng, “Mèo con, anh sẽ giao lại quyền chủ động cho em.” Hắn đặt hết cả hai chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Tô Hồi.
“Nếu như em cảm thấy thời cơ không thích hợp, muốn từ chối thì đôi nhẫn này tùy em xử lí, nếu như em chấp nhận thì hãy đeo vào tay anh.”
Tô Hồi nắm chặt đôi nhẫn, nó nhỏ như thế mà lại cứng rắn tới vậy, lòng bàn tay càng cuộn chặt lại thì sự tồn tại của nó lại càng chân thật hơn.
Gió lớn đến mức giống như muốn lật đổ hết mọi thứ đi, Ninh Nhất Tiêu rất kiên nhẫn, hắn không thúc giục một câu nào mà chỉ dùng cơ thể cản gió lại thay cho cậu, hắn cũng thay cậu kéo mũ áo lông lên rồi nhỏ giọng nói, “Không được khóc nữa, khóc nữa thì sẽ đau đầu.”
Tô Hồi nghe thấy câu này thì lại càng khóc nhiều hơn nữa.
Trong con tim nảy đập chậm rãi, nó sinh ra một mong ước và khao khát đối với điều tốt đẹp như là một tia sáng chiếu rọi vào trong bóng tối định chèn ép hết những cảm xúc tiêu cực về tồi tệ ra ngoài.
Cậu thật sự rất dở tệ, nhưng mà cậu cũng thật sự rất yêu Ninh Nhất Tiêu.
Tô Hồi mang theo một chút điên cuồng mà bước ra khỏi căn phòng đen tối như lúc định trốn khỏi bệnh viện tâm thần đó vậy, cậu nhốt hết tất cả những âm thanh tự mình phủ định đó lại sau cửa.
Trong lúc hít thở, cậu mở miệng một cách khó khăn, “Ninh Nhất Tiêu…”
“Hửm?”
“Em…” Tô Hồi rất cố gắng muốn để bản thân có thể nói một cách trôi chảy hơn, “Em có bệnh tâm thần, cứ lúc nào cũng lặp đi lặp lại sự không bình thường này, thường sẽ tổn thương tới người xung quanh em, và đã từng tổn thương anh, hơn nữa em còn chưa trưởng thành, không đáng tin cậy, có lúc sẽ làm những chuyện rất tùy hứng rồi lại hối hận, cũng thường xuyên không làm được gì cả…”
Cậu bới rộng hết tất cả của mình ra rồi ngước mắt lên, cậu nhát gan mà nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.
“Như vậy…anh cũng bằng lòng làm chồng của em sao?”
Ninh Nhất Tiêu lại cười.
“Tô Hồi, em là người có thiên phú nhất, có lòng đồng cảm nhất, người tốt đẹp nhất mà cả đời này anh gặp được, em xuất hiện trong lúc ảm đạm u tối không thấy ánh sáng của anh, cho anh niềm hạnh phúc và cả niềm hi vọng đối với tương lai. Em là người mà anh vừa nhìn đã động lòng, cũng là người duy nhất, không có bất cứ ai có thể thay thế được.”
“Anh vô cùng bằng lòng trở thành chồng của em, cũng vô cùng khao khát có thể cùng em đón nhận mỗi ngày mới trong tương lai.”
Hắn tháo găng tay rồi giơ tay ra, “Đeo lên cho anh đi.”
Tô Hồi lau nước mắt đi, sợ hắn lạnh nên cậu vội vàng muốn đeo lên cho hắn, nhưng mà càng gấp gáp thì tay lại càng run, cậu hít sâu mấy lần mới có thể đeo chiếc nhẫn vào trong ngón tay áp út của Ninh Nhất Tiêu được.
Sau khi đeo xong thì cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, “Có phải lạnh lắm không?”
Ninh Nhất Tiêu cười nói, “Vẫn còn được, mùa hè hình như không có lạnh tới vậy nữa, xem ra chúng ta tới cũng rất đúng lúc.”
Hắn nói xong thì tháo găng tay ra cho Tô Hồi rồi đeo nhẫn lên ngón áp út cho cậu.
“Có đẹp không?”
Tô Hồi gật đầu, “Đẹp lắm.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía sông băng này rồi lại cúi đầu nhìn Tô Hồi, “Phi hành gia mèo con.”
Tô Hồi có hơi lạ lẫm với cái xưng hô này, “…Hửm?”
“Anh là phi hành gia chó con, chúng ta đã đăng nhập thành công trên hành tinh cực hàn của tiến sĩ Mann, danh sách bài tập trong kế hoạch đều đã thuận lợi hoàn thành xong rồi.”
Tô Hồi ngẩn ra, qua mấy giây mới nhận ra được.
Bài tập đầu tiên của phi hành gia chó con và phi hành gia mèo con ở hành tinh khác là trao nhẫn cho đối phương.
Ninh Nhất Tiêu còn định nói câu tiếp theo thì không ngờ tới Tô Hồi lại đột nhiên nhón chân lên, cậu tới bên môi hắn hôn nhẹ lên một cái, làm cho hắn không kịp trở tay cũng quên mất định nói câu gì tiếp theo.
“Em…”
Tô Hồi xoa xoa đầu mũi rồi nói nhỏ: “Đây là một nghi thức chúc mừng.”
Ninh Nhất Tiêu bật cười, “Vâng, nghi thức chúc mừng.”
Hắn cũng cúi đầu xuống hôn Tô Hồi, chỉ là cái hôn càng này thêm dài lâu hơn.
Qua một lúc sau Ninh Nhất Tiêu mới dịch ra một chút, hắn nhìn vào đôi mắt của Tô Hồi, “Phi hành gia mèo con, có phải nên quay lại Trái đất rồi không?”
“Quay về…để làm gì?” Tô Hồi chớp chớp mắt.
Ninh Nhất Tiêu hôn lên đôi mắt khóc đỏ hoe của cậu, “Đăng kí kết hôn.”
Chuyến du lịch Iceland giống như một giấc mơ màu xanh lam vừa chậm dài vừa khoáng đạt, nó tràn đầy những tình cảm ấm áp trong im ắng, những cảnh đẹp như một kì tích và nỗi tiếc nuối không nhiều không ít.
Nhưng Tô Hồi biết là cậu vẫn sẽ còn quay lại nên đến cả nỗi tiếc nuối cũng hóa thành sự mong chờ.
Lúc đáp đất ở New York đã là chiều ngày 28 tháng 5, tiết trời trong xanh khác thường, vạn dặm không mây. Tô Hồi và Ninh Nhất Tiêu ngồi ở ghế sau của xe, bọn họ nắm tay nhau, giữa đường cậu nhìn thấy band nhạc đang hát ở bên đường, nhạc Rock and roll kinh điển của London nước Anh đang đung đưa trong cơn gió mùa hạ.
Xe lái vào con đường nườm nượp ở Manhattan là bắt đầu kẹt tắc đường, cứ nhích đi từng chút từng chút một khiến cho Tô Hồi có hơi choáng đầu, cậu dựa đầu trên vai Ninh Nhất Tiêu rồi nhỏ giọng nói: “Em hơi say xe.”
“Vậy chúng ta xuống xe đi dạo đi.”
Cứ như vậy, bọn họ nắm tay nhau hòa vào trong con phố người tấp nập qua lại, hình ảnh quen thuộc này làm cho Tô Hồi hoảng hốt mất một lúc. Đi rồi đi, đám người trên con phố đều đồng loạt dừng lại bước chân đứng lại giữa con đường.
Những tòa kiến trúc hai bên đường đều chỉ còn lại đường nét ảnh cắt dưới ánh sáng nghịch quang, trong khe hở thẳng táp này, màu quýt nồng đậm dần dần nghiêng về phía tây, sắc tà dương thiêu đốt lên, đến những hạt bụi cũng đang nhảy múa, ánh sáng vào một lúc nào đó đã chiếu rọi mỗi một góc trên con phố này, nó ôm lấy mỗi một người một cách bình đẳng.
Tất cả mọi người đều được tắm trong ánh hoàng hôn tràn đầy, được ánh mặt trời hạnh phúc xuyên thấu qua, mùa hè vừa hỗn loạn vừa chen chúc chật hẹp và sự khô nóng không có gì đáng để nói hình như đều được cứu rỗi trong một lúc nào đó.
Tô Hồi cũng ngẩn ra tại chỗ, sợi tóc và khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cậu được chùm lên một lớp vàng kim trông có vẻ rất dịu dàng và xinh đẹp.
“Là Điểm chí Manhattan này…” Cậu lí nhí nói.
“Ừm.” Trong giọng nói của Ninh Nhất Tiêu mang theo nụ cười, “Trùng hợp thật đấy, lại gặp được nữa rồi.”
Giọng nói của hắn nghe không giống như là gặp được hiện tượng điểm chí một năm chỉ gặp được hai lần mà giống như là một người bạn cũ, một người làm chứng cho tình yêu tình thêu khắc lên trong cuộc sống của bọn họ.
Mặt trời dần dần di chuyển tới vị trí cao nhất rồi bắt đầu nghiêng về một bên, quá trình này quá đẹp nên làm cho nó chỉ ngắn ngủi vậy thôi.
Dưới ánh tà dương, đôi mắt của Tô Hồi ánh lên ánh sáng màu hổ phách của mặt trời chiếu vào, ánh mặt trời tràn đầy rơi trên viên kim cương màu xanh lam trên ngón áp út của cậu, nó trở nên lấp lánh chói mắt như là sông băng giao tụ lại với điểm chí một cách như kì tích vậy.
Sông bằng màu xanh lam rồi sẽ tan chảy, nhưng mà điểm chí vẫn sẽ xuất hiện, lại lần được được người đời sở hữu có được.
Trong sắc biển vàng kim này, Ninh Nhất Tiêu quay đầu lại.
“Tô Hồi.”
Tô Hồi nhìn sáng đối mặt với sự nhiệt tình giấu trong sự im lặng của hắn, trong mắt của Ninh Nhất Tiêu dường như có một chiếc máy bay đang thiêu cháy trong khi rơi xuống, là một kì tích cần có cậu mới có thể hoàn thành được.
“Nếu như giây tiếp theo em phải chết đi, điều em tiếc nuối nhất là gì?”
Cảnh tượng tương tự thế, nhưng bên hỏi đã đổi ngược lại.
Tô Hồi bật cười.
Cậu cố lấy dũng khí rồi nhón chân lên trong biển người, hai tay vòng qua cổ Ninh Nhất Tiêu rồi hôn lên.
Lúc lui ra, tia sáng cuối cùng chiếu rọi phía sau lưng bọn họ hóa thành một dải sáng dài dẳng.
Tô Hồi nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái, trong đáy mắt cậu là sự dịu dàng vô tận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]