Mấy ngày sau trận bão tuyết Khương Thần luôn bận rộn không thể đi được, mãi đến tháng Tư thời tiết chuyển biến tốt hơn thì họ lại không có thời gian để đi.Vì trời liên tục đổ tuyết nên đã lâu họ không vào rừng kiểm tra mấy cái bẫy thú, sau đi tuyết ngừng đội săn bắt lập tức vào rừng xem mấy con thú bắt được, kết quả buổi chiều trở về còn mang theo một tin tức không lành.“Cậu nói là toàn bộ người trong thôn đều chết hết?” Nghe tin này, Khương Thần khó mà tin nổi.“Phải, ông chú Sáu dặn bọn tôi đến thôn họ một chuyến trao đổi chút đồ, tôi nghĩ đi qua thôn họ không cần người nhiều như vậy nên chỉ để Cẩm Kỳ Cẩm Lân đi là được. 
Ai ngờ hai người đó tới thôn thì phát hiện cả thôn đều chết hết.” Diệp Khoa nói, sắc mặt hơi tái đi “Hai người họ báo cho bọn tôi xong, bọn tôi liền chạy đến đó xem, không tìm thấy người nào sống sót cả. 
Bọn tôi không dám ở đó lâu nên chạy về ngay.”“Là bị người giết hay thế nào?”“Không phải bị người giết, hẳn là do dã thú làm, trong thôn có vài nhà bị sụp, không ít thi thể bị ăn.” Diệp Khoa nhíu mày nói: “Có thể là gấu. 
Có hai người bị liếm nát mặt.” Nói tới đây Diệp Khoa liền buồn nôn, cảnh tượng kia doạ người kinh khủng.“Tôi đến đó một chuyến coi sao.” Khương Thần đứng ngồi không yên, “Cậu không cần đi theo, chút nữa cậu dẫn mấy người ra ngoài hôm nay cùng ăn bữa cơm, uống chút rượu khuyên giải họ một chút. 
Còn nữa, cậu hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-bao-mat-the/4081651/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.