Khương Thần rất thích món mì kiều mạch này, sợi mì tinh tế phối hợp với rau trộn và chút gia vị liền trở nên tuyệt hảo, có điều anh thích món ăn này không phải vì hương vị của bản thân món ăn, mà là mỗi lần ăn lại nhớ về khoảng thời gian anh mới tới thôn này, anh giống như một con nhím tự bọc mình trong đống gai nhọn không thèm để ý tới ai.
Khi đó vừa vặn cũng là mùa hè, nhưng ban ngày không oi bức và có sức sát thương như hiện tại.Ông nội sau khi ra ngoài mang về một túi kiều mạch, làm thành sợi mì bằng nước giếng rồi bỏ vào một cái chậu trộn với gia vị, anh nhìn thấy Cẩm Khê bê một cái chậu nhỏ ngồi dưới tàng cây hồng, vùi đầu cắm mặt vào chậu để ăn, cây hồng kia không kết quả mà vẫn sinh trưởng cao to đồ sộ, hiệu quả che nắng vô cùng tốt, còn Cẩm Khê luôn mang bộ dạng nhỏ gầy, có lẽ bởi năm mang thai cậu mẹ Diệp đã có tuổi cơ thể không còn khoẻ mạnh nên Cẩm Khê sinh ra không có đủ chất dinh dưỡng, bất quá sức ăn vẫn khá, ngốn sạch một chậu nhỏ mì kiều mạch làm cái bụng tròn phồng lên, căng đến mức không ngồi xổm được, thấy anh xuất hiện thì ngây ngô cười.Khương Thần nhìn Cẩm Khê đang ngồi đối diện trên bàn ăn, ngoại trừ cao hơn lớn hơn, những chỗ khác đều không thay đổi, mỗi lần ăn mì kiều mạch đều dùng chậu, đều vùi đầu vào chậu ăn.Ngày dần tắt nắng, cũng là thời điểm thoải nhất trong ngày, Khương Thần bỗng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-bao-mat-the/4081628/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.