Cả một ngày dài trôi qua làm Gia Bạch kiệt sức với những dằn vặt mà anh dành cho bản thân. Đã rất lâu kể từ khi tiếng chuông tan học làm không gian trở nên trống vắng, anh vẫn ngồi lại một mình.
Gia Bạch mệt mỏi đến mức ngồi dựa vào thành ghế, đầu ngửa ra. Cánh tay anh để lên trán, đôi mắt nhắm lại với hàng tá suy nghĩ đang rối như tơ vò.
Anh nghĩ về cuộc đời mình, về bố mẹ và cô ấy...
Ánh nắng chiều đã dần vụt tắt sau khung cửa sổ. Một góc lớp tối sầm như tâm trạng của Gia Bạch bây giờ.
Một giọng nói vang lên:
- Anh định ngồi đây đến bao giờ?
Gia Bạch đưa đôi mắt nặng trĩu về phía cửa. Anh nhận ra cô ấy...
.
.
.
Khả Thy nhìn thấy người đàn ông của mình thiếu sức sống thì bỗng cảm thấy xót xa. Tuy trái tim cô đang rất đau, nhưng cơn giận vẫn còn đó. Làm sao có thể chấp nhận được anh ấy có người con gái khác chứ?
Khả Thy bước lên bục giảng rồi nhăn mặt nói:
- Cãi nhau có một chút mà đã yếu đuối như vậy rồi à?
Cô không biết rằng lời nói của mình vừa làm tổn thương Gia Bạch đến mức nào. Giọng nói của anh trở nên nặng nề hơn nhưng vẫn không mất đi sự dịu dàng vốn có.
- Em đừng như vậy. Hôm nay anh thật sự rất mệt. Không chỉ vì chuyện chúng ta mà còn nhiều vấn đề khác.
Nhìn sắc thái trên mặt anh, cô cũng đoán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-10-cua-thay/2858126/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.