Có mỗi chiếc điện thoại mới mà Khả Thy vui sướng như một đứa trẻ được cho kẹo. Cô nằm dài trên ghế sofa ở nhà Gia Bạch, bấm lướt liên tục để khám phá những chức năng có trong máy.
- Được rồi, chơi nhiều hại mắt đấy.
Gia Bạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc đang nằm mượt mà trên mặt ghế.
Cô lật đật ngồi dậy, tay vẫn cầm chặt chiếc điện thoại mới, giọng hớn hở:
- Sau này em gọi là anh phải nghe, nhắn tin là anh phải nhắn lại nhá!
- Ừ, anh nhớ rồi.
Anh mỉm cười dịu dàng. Đây có lẽ là khoảnh khắc yên bình nhất, dễ chịu nhất. Khả Thy lắc nhẹ cánh tay của anh, nũng nịu nói:
- Không, anh phải nói nguyên câu cơ. Anh hứa gì?
Hành động ấu trĩ này lại đáng yêu đến lạ. Vẫn ánh mắt nuông chiều đó, anh giữ nhẹ bàn tay của cô.
- Anh hứa sẽ bắt máy mỗi khi em gọi và trả lời mọi tin nhắn của em.
Đâu ai hay biết, tất cả những ấm áp và niềm hạnh phúc này, chỉ là sự bình yên trước giông bão.
Một tương lai đau đớn, mịt mù đang đứng đợi họ đâu đó trên đường đời...
Liệu họ có xứng đáng để yêu và được yêu?
------------------------
- Ra là ông à, Hàn Nhất?
Buổi chiều hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn gay gắt, Gia Bạch đứng sẵn trên đường về để bắt tận tay kẻ theo dõi mình.
Ai ngờ đó lại là bố của anh...
Gia Bạch vốn đã hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-10-cua-thay/2858108/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.