Khi không còn nghe tiếng gọi của Khả Thy ngoài cửa chính, Gia Bạch trở về căn phòng của mình.
Mới 6 giờ chiều mà bóng tối đã phủ kín nơi giường ngủ. Y hệt như tâm trí đen nhẹm này của anh.
Anh mở laptop lên, ánh sáng từ màn hình lóa cả gương mặt điển trai nhưng sầu thảm ấy.
Ngồi soạn đề ôn thi cuối kì 2 mà thoắt cái đã gần 9 giờ tối. Chiếc bụng của Gia Bạch cuối cùng cũng kêu lên vài tiếng. Chắc phải kiếm gì đó ăn rồi ngủ nghỉ, ngày mai còn có sức đi dạy.
Anh vươn người rồi mệt mỏi đi xuống dưới cầu thang, định bụng sẽ vào bếp nấu một món ăn nhẹ.
Nhưng đi ngang qua cửa chính, Gia Bạch lại đứng nhìn nó một lúc lâu. Trong đầu anh hỗn loạn nhiều thứ.
"Cạch"
Cuối cùng anh cũng không chịu nổi mà tin vào trực giác của mình để ra mở cửa.
.
.
.
Gia Bạch hé cửa và im lặng một lúc.
Vương Khả Thy ngồi tựa vào góc tường mà ngủ quên mất.
Cô đã ngồi đợi 3 tiếng đồng hồ từ khi ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn. Bây giờ bóng tối và sự lạnh lẽo đã bao trùm cả bầu trời.
Anh khẽ đưa một tay qua lưng, một tay xuống dưới chân để bế cô lên. Mọi cử động đều nhẹ nhàng nhất có thể.
Dường như mọi sự ấm áp dịu dàng của Gia Bạch lúc này đều là những gì anh muốn làm khi cô ấy còn thức nhưng lại không làm được.
------------------------
[Dạ, cô chú yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-10-cua-thay/2858097/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.