"Bốp"một tiếng, tôi va phải góc bàn. Chân bàn ma sát với mặt đất vang lên ken két.
Chỗ cái bàn đó không có khách khứa gì, trên bàn cũng không có cốc chén.
Thế nên bàn chỉ sợ hãi đôi chút, nhưng eo tôi lại rõ đau.
Tôi dùng tay phải ôm eo, tay trái mở cửa quán, đi thẳng ra phía đường đối diện.
Thế nhưng khi chạy ra chỗ đường đối diện, không ngờ lại chẳng thấy xe của cô ấyđâu!
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian để do dự, tay phải ấn lên phần đang đau ê ẩm, vừachạy quanh vùng vừa tìm.
Đi tới đi lui vài lần vẫn không thấy tung tích cái xe màu đỏ của cô ấy đâu.
Đành lén lút đi theo sau viên cảnh sát kia, có lẽ anh ta có thể giúp tôi tìmchiếc xe đỏ.
Vì trong ấn tượng của tôi, cảnh sát Đài Loan luôn dễ dàng phát hiện bất cứchiếc xe nào đỗ sai quy định.
Thế nhưng nếu viên cảnh sát này phát hiện chiếc xe màu đỏ, tôi nên làm gì haynên nói gì đây?
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ, viên cảnh sát kia đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt anh ta vừa chạm vào tôi, dường như giật mình một cái, thân hình độtnhiên cong sang bên, tay phải nhanh chóng chuyển tới thắt lưng, chuẩn bị rútsúng ra.
Tôi cũng bị hành động đó làm giật mình.
Chúng tôi đứng đó, mặt đối mặt vài giây rồi anh ta mới đứng thẳng dậy nói:"Lần sau đừng tùy tiện đặt tay ở thắt lưng nữa."
Sau đó anh ta quay đầu, tiếp tục đi.
Tôi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-thu-va-kha-tuyet/2195268/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.