“Thích Phong, ngươi… là vì ta sao?”
“Ta là vì chính mình.”
“Những lời đồn đó……”
“Là ta kêu Truy Vân truyền ra ngoài.”
Sau khi Thích Phong từ trong cung trở về, lập tức kể đại khái cho Liễu Diệc nghe những sắp xếp của hắn trong thời gian qua. Liễu Diệc vẫn luôn cúi đầu không nói, chỉ vừa mới thốt ra được hai câu.
Thích Phong không nghĩ tới người thấy đại sự không chớp mắt như Liễu Diệc lại phản ứng lớn như vậy.
Thích Phong nắm lấy bàn tay của Liễu Diệc, tựa như trấn an mà nắn nắn tay y.
Thích Phong không biết rằng Liễu Diệc vốn không ôm ý nghĩ sẽ được chết già bên người hắn, càng không nghĩ đến Thích Phong sẽ vì tương lai của bọn họ mà cam nguyện buông tay tất cả, kể cả thanh danh trung liệt của vương phủ.
“Liễu Diệc, ta cũng chỉ là một tục nhân ích kỷ mà thôi…”
“Ta vốn tưởng rằng……”
“Tưởng rằng cái gì?”
“Tưởng rằng ta chỉ là một khách vãng lai ngang qua cuộc đời của ngươi mà thôi, ngươi chung quy cũng sẽ cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, đó mới là thứ ngươi nên có.”
Nhưng bây giờ, Thích Phong đã đưa người gỗ này lại cho y… Đây là muốn trả hàng sao? Hạ dược y rồi một mình thượng kinh, sao hắn lại có thể làm như vậy?
Thích Phong ngẩn người, lập tức hiểu ra mấu chốt ở đâu. Hắn đi qua xoay vai Liễu Diệc lại: “Liễu Diệc, cho dù ngươi không đuổi đến kinh thành thì ta cũng sẽ không cưới người khác. Huống chi bây giờ ngươi đang sống sờ sờ bên cạnh ta? Ngươi nói ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-phong/1148565/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.