*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cung điện nguy nga tráng lệ, vị hoàng đế lộ rõ vẻ già nua đang nghiêm túc ngồi trước thư án, trên chiếc bàn dài chất đống đôi ba chồng tấu chương, nhưng hoàng đế cứ nhìn mãi bản tấu đang cầm trên tay. Phúc Lai công công nhìn sắc mặt của hoàng đế, ông đã đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, ông vừa nhìn đã biết có người đã trình tấu điều gì đó không vừa ý thánh nhan, trong lòng ông không khỏi có chút gì đó thấp thỏm.
“Phúc Lai, ngươi cảm thấy Bình Vương thế nào?” Quả nhiên, giọng nói của hoàng đế chỉ chốc lát sau đã vang lên giữa đại điện, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra người đang chất chứa cảm xúc gì.
Phúc Lai cung kính cúi người: “Lão nô cũng không biết điều chi khác, chỉ nghe nói Bình Vương xưa nay phong nhã, chăm chút cầm kỳ thư họa, văn nhân nhã sĩ, thư pháp của hắn thiên kim khó cầu.”
“Thật sao?” Hoàng đế không nói thêm gì nữa, đặt tấu chương trong tay xuống rồi tiếp tục cầm bản tấu khác phê duyệt.
Trong mật thất của tướng quân phủ, vài vị tướng lãnh đang ngồi quanh bàn, biểu tình ngưng trọng, nhiệt khí cùa ấm trà trên bàn đã sớm tan từ lâu, nhưng lại không ai rót uống.
Người được gọi là Tăng soái chính là đương triều đại tướng quân Tăng Tuấn, là bào huynh của Tăng quý phi, cũng là trụ cột của nhóm người ở đây.
“Tăng soái, ngoại trừ buổi yến tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diec-phong/1148561/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.