Tôi ngồi vào bàn ăn với khuôn mặt nhợt nhạt. Cả đêm qua tôi đã không ngủ được vì căng thẳng với buổi gặp khách hàng vào sáng nay. Lại còn thêm chuyện của Dũng, Tùng và Tuấn làm tôi suy nghĩ nhức hết cả đầu không thể nào vào giấc.
Chị Vinh lo lắng hỏi:
- Em bị ốm sao? Mặt mũi sao lại xanh ngắt thế kia?
Tôi thật thà khai báo:
- Em bị mất ngủ ạ. Sáng nay có buổi hẹn gặp khách hàng rất quan trọng nên đêm qua em đã không ngủ được.
Chị Vinh đặt đĩa cơm chiên trứng xuống bàn cho tôi rồi đưa tay nâng mặt tôi lên, nhìn trái rồi nhìn phải:
- Đi gặp khách hàng để bàn công chuyện mà em để cái bộ dạng này thì không ổn đâu. Ăn uống nhanh lên rồi vào chị trang điểm cho. Dù sao cũng là lần đầu gặp, em cần phải tươm tất một chút người ta mới tin tưởng mình được. Bản thân còn không thể tươm tất chu toàn thì công việc sao có thể tươm tất chu toàn được.
Nghe chị nói quả thật rất có lý. Tôi gật đầu đồng ý , ăn vội đĩa cơm chiên rồi cùng chị Vinh vào phòng để trang điểm.
Phấn son thật sự rất màu nhiệm. Vẻ mặt như xác chết trôi của tôi sau khi qua tay chị Vinh thì đã không còn nữa. Chị dùng hai lớp kem phấn, thêm chấm che khuyết điểm rồi kẻ chân mày, son và kẻ mắt. Khuôn mặt tôi sau khi được chị Vinh nhào nặn thì cũng trông cũng ra gì phết. Để cho lịch sự, tôi mặc quần âu và áo sơ mi trắng cho trang trọng.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/456064/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.