Sau khi gom hết một mớ rác thải trong kho thành bốn năm bao tải lớn thì tôi đã mệt khô người. Tưởng như 75% cơ thể đã thấm hết vạt áo trong áo ngoài cả rồi.
Tôi ngồi dựa vào một góc phòng đã được dọn sạch. Đúng lúc đó tin nhắn từ Thu-adi báo tới.
- Làm việc đừng để quá sức em nhé. Tối nay anh sẽ gọi cho em.
Tôi xém nữa thì đã té ngửa ra sau. Sao Ken lại nhắn cho tôi giờ này. Đã thế còn lên lịch hẹn tối nay sẽ gọi cho tôi. Mà cũng có lý, tối nay tôi và anh không làm ca tối. Có lẽ vì thế anh sẽ có thời gian để làm việc riêng. Gọi điện cho khách hàng là tôi chẳng hạn.
- Không làm việc mà ngồi đó bấm điện thoại. Cô muốn nghỉ việc sao?
Tiếng của Dũng làm tôi giật mình, điện thoại rớt luôn xuống đất.
Dũng đạo mạo đứng ở cửa. Tay che mũi, mắt ngó nghiêng rà soát khắp nơi. Rõ ràng là nét mặt anh ta rất hài lòng, thế mà môi vẫn bĩu dài tỏ vẻ không vừa ý:
- Thế này mà cũng gọi là dọn dẹp.
Tôi đứng dậy, muốn mắng lại mấy câu nhưng lại không dám. Chỉ đành ấm ức nói nhỏ:
- Tôi còn làm chưa xong…
- Thế đợi khi nào mới xong? Rác cũng không đem đi vứt, mau mang đi vứt lẹ lên!
Tôi có phải ba đầu sáu tay đâu. Thật muốn quát vào mặt anh ta ghê hồn. Nhưng thôi, tôi nghĩ tôi vẫn còn chịu đựng được, liền ngậm cục tức xách bao rác đi ra ngoài.
Mọi người trong sảnh làm cùng nhau rất vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271371/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.