Miếng bánh sandwich đang nuốt dở vì cơ chế nào đó đã nằm yên ngang cổ. Tôi suýt đã tắc thở nếu không nhanh khạc miếng bánh ra, mặt hoang mang tột độ.
Tôi vuốt miệng đáp lời:
- Ai thế ạ? Hình như anh nhầm số rồi…
Bên kia vẫn rất bình tĩnh:
- Em là Phi Yến phải không?
Trời thần ông địa ơi! tôi chưa từng được nghe người con trai nào nói chuyện với mình ngọt ngào như thế. Là ai nhỉ? Ai lại có thể biết cả tên của tôi?
Tôi ngây ngốc đáp lại hết sức dịu dàng hoà theo sự ngọt ngào của bên kia:
- Dạ!
- Tôi là Ken… Em còn nhớ tôi không?
Phải nhớ! Cái não cá vàng này! Phải nhớ! Tôi tự vấn lương tâm.
Một con nhỏ cô đơn đã quá lâu rụng hết liêm sỉ vì có trai hỏi thăm. Tôi lục trong hàng đống hàng tá cái tên. Cuối cùng nhớ ra Ken là cái tên hôm qua tôi đã lựa chọn để tâm sự.
Nhưng người này là kẻ làm thuê, tôi sững lại mấy giây, trong lòng bớt đi mong đợi. Hoá ra muốn có ai đó gọi cho mình để hỏi thăm thì phải bỏ tiền.
Tôi hụt hẫng đáp lời:
- À!...
- Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ liên lạc nhiều hơn với em. Đừng để bản thân bị ốm nhé! Như thế thì tôi không thể tiếp tục được nói chuyện với em rồi.
Chả lẽ lại cười to, chẳng phải ý anh ta là tôi phải sống thì mới có người trả tiền cho anh ta sao? Tôi nhếch mép cười, lúc này miệng đã bắt vị hơn. Tôi ung dung ăn nốt miếng sandwich, biếng nhác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-vu-thue-trai/271365/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.