Ta ngẩng phắt đầu, trong mắt chứa đựng sự bối rối vừa đủ, ngón tay siết chặt vạt váy:
“Phụ thân… nữ nhi chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Huống chi, Trấn Quốc Công phủ cầu hôn là vì đích nữ mà…”
“Bây giờ tình thế bắt buộc!”
Phụ thân cắt lời, giọng nghiêm khắc không cho cãi lại.
“Tỷ tỷ con gây nên chuyện nhơ nhuốc như thế, Trấn Quốc Công phủ chưa chắc còn chịu nhận. Nhưng con thì khác, những ngày này ánh mắt họ nhìn con rõ ràng là vừa ý. Chỉ cần con gật đầu, vi phụ tự có cách thu xếp.”
Đích mẫu bên cạnh cũng đã hoàn hồn, nắm tay ta, giọng nghẹn ngào:
“Ánh Nhi, ủy khuất cho con rồi. Nhưng đây là vì cả phủ, vì tương lai của đệ đệ con nữa…”
Giọng bà run rẩy, mang theo van xin.
Ta cúi mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc dưới đáy, giọng nhẹ như một tiếng thở dài:
“Con hiểu rồi. Phụ thân, mẫu thân vì Tô gia đã khổ tâm quá nhiều, nữ nhi nên san sẻ. Chỉ sợ… e làm ô danh cửa phủ Trấn Quốc Công.”
“Con hiểu chuyện là tốt.”
Phụ thân thở ra, nét giận trên mặt cũng dịu lại đôi chút.
“Việc này để vi phụ đích thân sang nói. Nếu Trấn Quốc Công phủ còn muốn mối hôn sự này, ắt sẽ không từ chối.”
Tô mụ mụ vội bước lên, chỉnh lại mái tóc cho ta:
“Nhị tiểu thư thông tuệ dịu dàng, phủ Trấn Quốc Công cầu còn chẳng được.”
Ta ngẩng đầu, nở một nụ cười ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Nhìn phụ thân xoay người dặn quản gia chuẩn bị bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/4797843/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.