Vừa muốn tỏ ra bất đắc dĩ, lại vừa sợ thật sự làm phật ý phủ Trấn Quốc Công, cắt đứt đường lui của chính mình.
“Tiểu thư, vậy đến lúc dự yến…”
Thải Nguyệt hạ giọng, làm động tác trẹo chânvấp ngã.
Ta khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười nhạt:
“Không cần.”
Thải Nguyệt sững lại:
“Nhưng nếu đại tiểu thư biểu hiện quá tốt, lỡ phủ Trấn Quốc Công thật sự vừa mắt…”
“Vừa mắt thì càng hay.”
Ta thong thả quay người, tà váy quét qua phiến đá xanh phát ra tiếng khe khẽ:
“Nàng càng đoan trang, càng ngoan ngoãn, sau này khi bỏ trốn, phụ thân và mẫu thân càng thêm lạnh lòng.”
Thải Nguyệt lập tức hiểu ra, mắt càng sáng:
“Tiểu thư thật cao minh! Đến lúc đó mọi người sẽ nói, là đại tiểu thư tự chê cao môn, lại cố chấp theo tên thư sinh nghèo, tự mình chuốc khổ!”
“Không chỉ thế.”
Ta dừng bước, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang dần tròn nơi chân trời.
Thải Nguyệt vẫn còn chưa hiểu hết, nhưng ta không giải thích thêm.
Có những nước cờ, không cần nói rõ.
10
Trong yến tiệc, đèn nến lay động.
Ta ngồi bên cạnh mẫu thân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho mẫu thân, từng cử động đều ung dung, đoan trang, hiền hòa.
Trong tầm mắt nghiêng, ta thấy đích tỷ mặc một bộ váy áo màu thủy hồng, đang trò chuyện rất vui vẻ với mấy vị cô nương bên cạnh.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười vừa phải, lúc thì cụp mắt mỉm cười, lúc thì nghiêng đầu lắng nghe, trông cũng có vài phần dáng vẻ đại gia khuê tú.
Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-ty-bo-tron-u-vua-hay-vinh-hoa-phu-quy-nay-de-ta/4797840/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.