Hắn chỉ có thể giết Chu Phượng, hoàn thành nhiệm vụ Thừa tướng giao cho hắn.
Tiếng hô hấp trở nên dồn dập, Lam Tẩm cảm thấy đại não của mình thiếu dưỡng khí, trước mắt chốc chốc lại biến thành màu đen.
Đẩy xuống đi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái, nhiệm vụ tra tấn hắn này liền kết thúc rồi!
Chỉ cần đẩy nhẹ cái...
Đẩy...
Đẩy!
Trong lòng Lam Tẩm rít gào với chính mình.
Ngươi ngược lại mau đẩy đi, đẩy Chu Phượng xuống đi!
Hiện tại, Chu Phượng đang khom lưng nhìn chằm chằm mặt hồ, bốn bề vắng lặng, chỉ cần hắn đẩy Chu Phượng một cái, Chu Phượng tất nhiên sẽ rơi vào trong hồ.
Đợi đến ngày hôm sau, thời điểm người của vương phủ phát hiện Chu Phượng mất tích thì Chu Phượng người đã chết đuối trong hồ rồi—
Đây là kế hoạch Phạm Ninh chế định cho hắn.
Lam Tẩm nằm mơ cũng không ngờ đến một ngày kia hắn vậy mà lại nhận được mệnh lệnh như vậy.
Phạm Ninh cho rằng Chu Phượng vô dụng rồi.
Không chỉ vô dụng, trong vụ án vu cổ lúc trước còn kéo chân Phạm Ninh, là chướng ngại vật của Phạm Ninh.
Chướng ngại vật sẽ bị diệt trừ, bởi vậy Lam Tẩm trở thành đao phủ của Phạm Ninh.
Vì sao lại là ta...
Vì sao lại là ta mà không phải Huyền Ca?
Đêm đó nhận được mệnh lệnh của Phạm Ninh, hai tròng mắt Lam Tẩm ngấn lệ, để tay lên ngực tự hỏi.
Đáp án, hắn biết.
Phạm Ninh đây là đang khảo nghiệm độ trung thành của hắn.
Nếu như hắn tự tay giết Chu Phượng, trong mắt Phạm Ninh hắn vẫn sẽ là một quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tuong-vi-no/907806/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.