"Ta không thể để ngươi ở lại chỗ này!"
Con ngươi Đoan Mộc Ly sắc bén như chim ưng, thanh sắc câu lệ, dọa Triển Thiên Bạch nhảy dựng.
Triển Thiên Bạch cười nhún vai, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đoan Mộc Ly, "Ta sẽ không đâu, ngươi không cần lo lắng như vậy."
"Cái ta lo lắng không phải chuyện ngươi âm thầm bỏ đi." Đoan Mộc Ly nói tới đây hơi ngừng lại một chút.
Mi mắt Triển Thiên Bạch khẽ giương lên, trong nháy mắt lí giải được ý tứ của Đoan Mộc Ly.
Nếu để hắn một thân một mình ở lại chỗ này, đến lúc đó Đoan Mộc Ly lên chiến trường rồi, hắn trước có Đoan Mộc Nam là vua một nước, sau có Phạm Ninh vừa nguyên phục lại chức quan, Hộ Quốc đại tướng quân Cao Nam Phong, tựa hồ là hai mặt thụ địch.
Khóe môi cong lên thành đường cong nhàn nhạt, con ngươi đỏ tươi xinh đẹp của Triển Thiên Bạch cong thành trăng khuyết, đáy mắt lộ ra một ta giảo hoạt, "Làm sao vậy? Có cảm giác nguy hiểm sao?"
"Vẫn luôn có." Đoan Mộc Ly đáp lại lưu loát rõ ràng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Hắn ôm Triển Thiên Bạch trong lồng ngực mình, ôn nhu nắm lấy tay Triển Thiên Bạch, cọ qua cọ lại các khớp xương có xúc cảm rõ ràng, "Người thích ngươi rất nhiều, ta làm sao có thể yên tâm để ngươi một mình ở lại chỗ này? Ngươi là của ta, Thiên Bạch..."
"Cho nên, ngươi thỉnh cầu với Hoàng Thượng muốn dẫn ta theo quân, nhưng Hoàng Thượng không đồng ý, đúng không?"
"..."
Hai cánh môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt như đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tuong-vi-no/907804/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.