Chương trước
Chương sau
"Ngươi đang làm gì đấy?!"
Doãn Mạch một bước vọt tới, một phen nắm lấy áo của lão già nọ, lão già kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Doãn Mạch!"
Thẩm Ngọc Lam lập tức giận dữ gầm lên.
Doãn Mạch kinh ngạc một chút, đôi con ngươi màu hổ phách sáng ngời mở to.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Ngọc Lam hung hăng rống hắn như vậy.
"Doãn Mạch, buông tay ra. Vị này là chỉ huy vận chuyển lương thảo của Nam Sở, Lý đại nhân." Thẩm Ngọc Lam vừa giới thiệu với Doãn Mạch, vừa cung kính lễ độ thi lễ với Lý đại nhân, "Lý đại nhân, xin lỗi đã mạo phạm ngài, Ngọc Lam ở trong này bồi tội với ngài, tự phạt ba chén."
Dứt lời, Thẩm Ngọc Lam bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.
"Ngọc Lam?" Doãn Mạch mờ mịt không hiểu.
Thẩm Ngọc Lam đây là bị làm sao vậy?
"Doãn Mạch, ngươi còn không mau buông tay?" Thẩm Ngọc Lam tự phạt ba chén xong, dùng sức đẩy Doãn Mạch ra, cẩn thận giúp Lý đại nhân sửa sang lại vạt áo hỗn loạn một chút.
"Ai da, vẫn là ông chủ Thẩm hiểu đạo lí..." Lý đại nhân híp mắt cười rộ lên, một tay nâng cằm Thẩm Ngọc Lam, tay kia véo một cái lên mông của Thẩm Ngọc Lam.
Thấy một màn như vậy, cả người Doãn Mạch như bị châm đốt, nội lực cường đại bộc phát ra, cả phòng nhất thời tựa như bốc cháy, nóng đến độ Lý đại nhân ướt đẫm mồ hôi.
Hắn không biết Doãn Mạch, nhưng cũng từng nghe nói qua về Doãn Mạch. Dù sao Doãn Mạch cũng từng đại náo triều đình, văn võ bá quan Nam Sở đều biết cung chủ Thanh Loan cung chính là vị thiếu niên mười chín tuổi thích ngâm mình trong Di Hương viện này.
Nhận thấy được cơn giận dữ của Doãn Mạch, Lý đại nhân vì bo bo giữ mình, lập tức buông Thẩm Ngọc Lam ra, liên tục lui về sau vài bước.
"Bản, bản quan đột nhiên nhớ ra còn đang có chuyện quan trọng, ông chủ Thẩm, lần sau bản quan lại đến... Hoặc là, bản quan cũng có thể phái người tới đón ông chủ Thẩm..."
Vừa nói, Lý đại nhân vừa tới gần bên cạnh cửa, cót két một cái xoay người chạy, không dám quay đầu lại.
"Cung tiễn Lý đại nhân." Thẩm Ngọc Lam thi lễ về phía cửa không có một bóng người.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Doãn Mạch và hắn, bầu không khí một khắc trước tựa như bốc cháy, lúc này nháy mắt lại lạnh đi, giống như đóng băng.
Nội tâm Thẩm Ngọc Lam run rẩy kịch liệt, làn da nổi lên một tầng ác hàn.
Hắn xoay người, mặt đối mặt với Doãn Mạch.
"Ngọc Lam, đây rốt cuộc sao lại thế này? Không phải ngươi đã không còn tiếp khách nữa sao?" Trong tiếng chất vấn của Doãn Mạch lộ ra sự tức giận mãnh liệt.
Thẩm Ngọc Lam cong khóe môi, hừ lạnh một tiếng, "Ta là ông chủ của Di Hương viện, Lý đại nhân là khách quý, đương nhiên ta phải tự mình tiếp đãi. Ngược lại là ngươi, về sau đừng hở ra là lại đi đến phòng ta nữa... Doãn Mạch, có vài chuyện ta đã sớm muốn nói với ngươi..."
Hai mắt trừng lớn như thể đọng một tầng sương, tay Thẩm Ngọc Lam giấu trong tay áo siết chặt thành quyền, móng tay găm vào thịt trong lòng bàn tay, cưỡng ép ổn định thanh âm run rẩy của bản thân.
"Mấy ngày nay ở cùng ngươi ta rất vui vẻ, nhưng... Vậy cũng nên dừng ở đây thôi. Kì thực ta vẫn luôn lừa ngươi, ta cũng không yêu ngươi, chẳng qua là cảm thấy ngươi rất mới mẻ lại thú vị, nhưng cảm giác mới mẻ đã qua rồi, sức hấp dẫn của ngươi đối với ta cũng không còn lại gì... Ta lăn lộn ở Di Hương viện nhiều năm như vậy, vốn chính là người thủy tính dương hoa, ta muốn có bạc, cũng muốn tìm niềm vui, cho dù là khi ta ở cùng ngươi cũng thường xuyên thừa dịp ngươi không ở đây mà hầu hạ những đại quan quý nhân của Nam Sở, chẳng qua hôm nay mới bị ngươi bắt quả tang mà thôi. Bọn họ có thể cho ta vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, ngươi không cho được... Ta sớm đã chịu đủ mấy thứ hoa hoa thảo thảo và côn trùng vô dụng mà ngươi tặng cho ta này rồi... Cho nên Doãn Mạch, trò chơi đến đây là kết thúc rồi, sau này ngươi đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa, ta không muốn gặp lại ngươi!"
Thẩm Ngọc Lam lạnh lùng rống ra mấy chữ cuối cùng, vội vã xoay người.
Hắn sợ nếu hắn không xoay người sẽ rơi nước mắt trước mặt Doãn Mạch mất.
Kết thúc rồi!
Hắn và Doãn Mạch... Sớm đã nên kết thúc rồi!
Tà dương như máu, chân trời tựa như một lỗ hổng lớn bị xé rách ra, một đường máu chảy đầm đìa.
Phiên Ba Quốc.
Lâm Tuyết Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất như một con chó nhìn chân trời màu đỏ ối dần hạ màn, nhớ tới ca ca của mình.
Hắn lại nhớ ca ca rồi.
Hắn cau mày, ra sức lắc đầu.
Nhớ một người đã sớm không còn trên thế giới này thì có tác dụng gì?!
Ca ca hắn sẽ không cứu hắn, sẽ không giúp hắn.
Đoan Mộc Ly cũng sẽ không cứu hắn, sẽ không giúp hắn.
Hắn có thể dựa vào cũng chỉ có chính hắn.
Lỗ tai hơi giật giật, Lâm Tuyết Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân, lập tức bước nhanh về phía Viêm Diệm vừa mới hồi cung.
"Có ngoan ngoãn nghe lời hay không đấy?" Viêm Diệm nhìn Lâm Tuyết Nguyệt, đôi mắt hẹp dài lười biếng như mèo con nheo lại, vươn tay sờ sờ đầu Lâm Tuyết Nguyệt, tựa như đang sờ một con sủng vật bản thân nuôi.
"Ai dô, đây không phải Tuyết Nguyệt sao!"
Đột nhiên, Lâm Tuyết Nguyệt nghe thấy giọng nam già nua, thanh âm quen thuộc khiến hắn không rét mà run.
Lâm Tuyết Nguyệt theo bản năng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với một lão nhân.
Lão nhân kia đừng thấy một đống tuổi, cách ăn mặc lại áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn liền biết không phú cũng quý.
Lâm Tuyết Nguyệt bất giác run lên, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.
Lão nhân này tên là Nạp Na, là quốc sư của Phiên Ba Quốc, sở trường nhất là dùng độc.
"Thật không nghĩ tới, Viêm Diệm điện hạ vẫn yêu thương Tuyết Nguyệt rất sâu sắc, vậy mà vẫn giữ hắn bên cạnh!"
Nạp Na vuốt vuốt râu, ánh mắt nhìn Lâm Tuyết Nguyệt càng trở nên tà ác.
"Bởi vì Tuyết Nguyệt hắn rất nghe lời! Là con chó ngoan nhất mà bổn vương nuôi."
Nói xong, Viêm Diệm mang nét mặt mỉm cười gẩy gẩy mũi chân, "Tuyết Nguyệt, giày bổn vương bẩn rồi, ngươi tới liếm sạch sẽ giày của bổn vương đi."
Bả vai Lâm Tuyết Nguyệt run lên một chút, nhẹ giọng nói "Tuân mệnh", liền cúi người xuống tiến đến trước giày của Viêm Diệm, vươn đầu lưỡi nhỏ nhòn nhọn liếm giày của Viêm Diệm.
"Hahaha!"
Nạp Na cười đến độ râu cũng run run lên, "Không tồi, quả thực là không tồi! Lão phu hiện tại hối hận rồi, lúc trước không nên dễ dàng bán Tuyết Nguyệt cho Viêm Diệm điện hạ như vậy."
"Lúc trước không phải ngươi phiền chán Tuyết Nguyệt trước, định ném hắn đi luyện độc sao?" Con ngươi phiếm màu hồ lam chói lọi trượt đến khóe mắt, Viêm Diệm lạnh lùng liếc nhìn Nạp Na.
"Làm sao có thể... Là hai vị Tả Hữu đại tướng quân chán ngán hắn mới nói muốn ném hắn đi luyện độc, mà hai vị này rất hay có mới nới cũ." Nạp Na cười híp mắt, vươn tay về phía Lâm Tuyết Nguyệt, "Lão phu biết thương hương tiếc ngọc như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm ném Tuyết Nguyệt đi được!"
Không đợi đầu ngón tay chạm vào sợi tóc của Lâm Tuyết Nguyệt, cổ tay của Nạp Na đã bị Viêm Diệm nắm lấy.
Nụ cười trên mặt Nạp Na nhất thời cứng đờ.
"Quốc sư đại nhân, hiện tại Tuyết Nguyệt đã là đồ của bổn vương rồi."
Thanh âm của Viêm Diệm hời hợt trước sau như một, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng Nạp Na lại có loại ảo giác cổ tay đau như bị kim châm, cả người tựa như đều đắm chìm bên trong hàn khí lạnh như băng.
"Thật là, Viêm Diệm điện hạ cũng quá bênh vực người mình rồi đấy?" Nạp Na thu tay lại.
"Ha..." Viêm Diệm tiện tay vén vén mái tóc dài mềm mại, ngồi xổm người xuống, nâng cằm Lâm Tuyết Nguyệt lên.
Đôi mắt to ngập nước của Lâm Tuyết Nguyệt nhất thời nhìn thấy Nạp Na thì nhịp tim tăng nhanh, cả người nóng lên.
"Quốc sư đại nhân, Tuyết Nguyệt chính dưới sự dạy dỗ của bổn vương mới trở nên mĩ vị ngon miệng như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ ngồi không làm ngư ông đắc lợi!"
"Không dám không dám, lão phu sao dám tranh đồ với Viêm Diệm điện hạ chứ! Bất quá, nếu như Viêm Diệm điện hạ chơi chán rồi, lão phu ngược lại không ngại thu nhận đồ Viêm Diệm điện hạ không cần."
Nạp Na vừa nói vừa liếm liếm khóe miệng.
Lâm Tuyết Nguyệt ra sức cắn môi dưới, vừa xấu hổ vừa sợ.
"Chủ, chủ nhân..."
Lâm Tuyết Nguyệt kéo kéo góc áo của Viêm Diệm, dùng ánh mắt cầu xin Viêm Diệm.
Hắn có thể mất mặt ở trước mặt Viêm Diệm, nhưng hắn không muốn bị Nạp Na nhìn trúng.
Hắn từng bị Nạp Na và những người khác tra tấn đến thương tích đầy mình, những người đó đối với hắn mà nói căn bản không phải người, mà là một đám cầm thú!
"Làm sao? Xấu hổ à?" Viêm Diệm đến bên tai Lâm Tuyết Nguyệt, khóe môi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tuyết Nguyệt ra sức gật đầu, khóe mắt chảy ra giọt lệ.
"Nhưng làm sao bây giờ đây? Đây là sự trừng phạt của bổn vương đối với ngươi vì làm hỏng chuyện, ai bảo ngươi cô phụ sự mong đợi của bổn vương đối với ngươi chứ!"
Lời nói không chút bận tâm của Viêm Diệm tựa như một cây đao, tàn nhẫn khoét đi một khối thịt trong lòng Lâm Tuyết Nguyệt.
Là lỗi của hắn...
Là hắn không thể lấy được bản đồ bố phòng quân sự và bản đồ vị trí kho lúa của Nam Sở, cũng không thể châm ngòi li gián quan hệ giữa Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ của Lâm Tuyết Nguyệt lộ ra biểu tình lã chã chực khóc, ngực trái của Viêm Diệm có loại cảm giác khác thường, như thể bị cây châm dài mảnh nhẹ nhàng đâm một cái.
Viêm Diệm cởi trường bào thêu kim tuyến của mình ra, dùng trường bào bọc lấy cơ thể của Lâm Tuyết Nguyệt, bế Lâm Tuyết Nguyệt lên.
Lâm Tuyết Nguyệt sửng sốt một chút, Viêm Diệm cũng hơi sửng sốt.
Lâm Tuyết Nguyệt rất nhẹ!
Tuy nói Lâm Tuyết Nguyệt mới mười sáu tuổi, nhưng cũng không nên nhẹ như vậy mới đúng!
"Chủ nhân..."
Lâm Tuyết Nguyệt bị Viêm Diệm ôm trong lồng ngực, thần tình đỏ bừng.
Hắn theo Viêm Diệm đã hơn một năm, nhưng đây là lần đầu tiên Viêm Diệm ôm hắn.
Không hiểu Viêm Diệm lại định làm cái gì, Lâm Tuyết Nguyệt hốt hoảng lo sợ, hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Huyệt thái dương giật một cái, Viêm Diệm theo bản năng kéo trường bào lên trùm lấy đầu Lâm Tuyết Nguyệt, như vậy thì cả người Lâm Tuyết Nguyệt sẽ không có chỗ nào lộ ra trong tầm nhìn của Nạp Na.
"Quốc sư đại nhân, về chuyện Tháp Nhĩ và Nam Sở khai chiến, ngày mai chúng ta lại bàn đi. Hiện tại ta muốn mang sủng vật của ta đi tắm rửa..." Viêm Diệm không chút bận tâm nói xong, hất cằm về phía Nạp Na, "Quốc sư đại nhân mời tự đi."
Nạp Na bị hạ lệnh đuổi khách, trên mặt không được tự nhiên, nhếch nhếch môi, "Vậy... Lão phu cáo từ trước."
Nạp Na thi lễ với Viêm Diệm xong, xoay người, lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn Lâm Tuyết Nguyệt trong lồng ngực Viêm Diệm một cái, chán chường rời khỏi tẩm cung của Đại Hoàng tử.
Kinh thành Nam Sở.
Di Hương viện.
Trước khi Thẩm Ngọc Lam kịp chạy trối chết, cả người đột nhiên bị Doãn Mạch ôm lấy từ phía sau ném lên giường lớn.
"Doãn Mạch, ngươi làm gì vậy?!"
Doãn Mạch đè trên người Thẩm Ngọc Lam, Thẩm Ngọc Lam sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hắn cũng biết võ công, biết giờ khắc này nội lực phóng ra trên người Doãn Mạch cường đại cỡ nào.
Nếu không phải Doãn Mạch tận lực khống chế, hắn cảm thấy kể cả gian phòng này của hắn cũng sẽ bị nội lực của Doãn Mạch thiêu hủy.
"Ta muốn ngươi nói lời thật lòng!"
Doãn Mạch hung hăng đè lên Thẩm Ngọc Lam, con ngươi màu hổ phách của Doãn Mạch mở to, ánh mắt nóng rực.
Thẩm Ngọc Lam cắn môi dưới.
Hắn không thể dao động được!
Không thể chùn chân!
"Những câu ta nói... Đều là thật! Doãn Mạch, ta không yêu ngươi, căn bản không hề yêu ngươi, trước nay đều là ta đang đùa giỡn ngươi. Hiện tại ta chơi chán rồi, muốn tập trung tinh thần mà ôm ấp với chỉ huy vận chuyển lương thảo Lý đại nhân, ngươi đừng cản đường của ta! Ta muốn chính là cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý, không muốn chơi trò yêu đương như trò gia đình với ngươi nữa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.