Nguyên một đêm Triển Thiên Bạch không ngủ được. Sáng sớm hôm sau, hắn ra khỏi phòng với đôi mắt có hai quầng thâm sâu hoắm, chợt nghe thấy bộ dáng Lâm Tuyết Nguyệt và Lý quản gia đang khắc khẩu. "Nơi này cũng đến lượt một hạ nhân như ngươi nói chuyện hay sao!" Lâm Tuyết Nguyệt một cước đạp Lý quản gia trở mình trên mặt đất, giành lấy thứ gì đó từ trong vụ thất chạy đến, vừa vặn đụng phải lồng ngực của Triển Thiên Bạch theo tiếng đi về phía bên này một cái. "Hừ! Ngươi đi đường không nhìn à!" Lâm Tuyết Nguyệt rướn cổ, vênh váo tự đắc mà ầm ĩ. Triển Thiên Bạch không muốn tranh tốt xấu với một đứa nhỏ, chỉ khẽ rũ mi mắt, ánh mắt tự nhiên rơi xuống thứ Lâm Tuyết Nguyệt ôm trong lồng ngực. Đó là một kiện hỉ bào đỏ thẫm được chế tác tinh mĩ thêu tơ vàng kim lân hoa lệ. Triển Thiên Bạch không khỏi sửng sốt. Lâm Tuyết Nguyệt lập tức mặc thử hỉ bào đỏ thẫm này lên trên người mình, dương dương tự đắc giương khóe môi lên, "Thế nào hả Triển Thiên Bạch? Ta mặc bộ y phục này đẹp chứ?" Triển Thiên Bạch trầm mặc không nói. "Đây là do Ly ca kêu người đặc biệt làm cho ta mặc đó, nói là trang phục chuyên dành cho vương phi... Thế nào Triển Thiên Bạch? Ta nói đúng chứ? Ai nói Ly ca sẽ nhất định chỉ thích một mình ngươi?" Lâm Tuyết Nguyệt mặc hỉ bào đỏ thẫm quay vài vòng trước mặt Triển Thiên Bạch, trên mặt thản nhiên cười nói. "Ngươi thích Đoan Mộc Ly?" "Cái gì?" Đột nhiên nghe thấy Triển Thiên Bạch hỏi như vậy, Lâm Tuyết Nguyệt sửng sốt một chút. "Đương, đương nhiên thích rồi. Sau khi ca ta bị ngươi giết chết, Ly ca chính là thân nhân duy nhất của ta..." Nói xong, Lâm Tuyết Nguyệt tới gần Triển Thiên Bạch, tiến đến bên tai Triển Thiên Bạch nhỏ giọng nói thầm: "Ta nói cho Triển Thiên Bạch ngươi biết, ta sẽ cướp Ly ca từ trong tay ngươi đi đấy... Đến lúc đó, người trở thành Ly Vương phi sẽ không phải là ngươi, mà là ta." Khóe mắt híp lại, Lâm Tuyết Nguyệt mặc hỉ bào nói xong lời này Triển Thiên Bạch liền chạy ngang qua Triển Thiên Bạch, còn cố ý đụng phải bả vai của Triển Thiên Bạch một chút. Gió thu xào xạc nổi lên, thổi mái tóc đen của Triển Thiên Bạch tán loạn. Mi mắt như lông vũ đen nhánh chậm rãi khép kín lại, khóa đôi con ngươi đỏ tươi như hai viên bảo thạch ở sâu bên trong. "À đúng rồi..." Đột nhiên, Lâm Tuyết Nguyệt đã đi qua rồi lại quay người lại, đi về phía Triển Thiên Bạch, "Suýt chút nữa quên nói cho ngươi, hôm nay Ly ca sẽ đưa ta đi hẹn hò... Chỉ có hai người ta và Ly ca thôi đó nha! Rời khỏi vương phủ, đến nơi mà chỉ có hai người chúng ta mới có thể tới." Triển Thiên Bạch giương mi mắt lên, con ngươi đỏ tươi huyết sắc chợt lóe lên một tia dao động thoáng qua. Lâm Tuyết Nguyệt thu vào trong tầm mắt, vô ý nhướng mi, một phần khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chìm vào trong bóng đen tăm tối. "Nếu ta là ngươi sẽ tự có chút biết thân biết phận, bản thân cút ra khỏi vương phủ, đỡ phải để Ly ca mở miệng... Đương nhiên, hiện tại có thể Ly ca còn có chút lưu luyến ngươi, nhưng một thời gian không bao lâu nữa, Ly ca cuối cùng vẫn sẽ đuổi ngươi ra khỏi vương phủ thôi... Ngươi và Ly ca nhất định chỉ có thể trở thành kẻ thù chứ không phải ái nhân." Sau khi Lâm Tuyết Nguyệt lạnh lùng bỏ lại những lời này thì đắc ý cười, xoay người không quay đầu lại mà rời đi. Triển Thiên Bạch yên lặng hít sâu một cái, ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang. Giờ này Đoan Mộc Ly đã hạ triều rồi, nhưng không quay về vương phủ. Ngay sau đó, Lâm Tuyết Nguyệt thay đổi y phục, rời khỏi vương phủ. Triển Thiên Bạch ý thức được, Lâm Tuyết Nguyệt không lừa hắn. Đoan Mộc Ly mang theo Lâm Tuyết Nguyệt ra ngoài, nhưng hắn lại không biết hai người đi đâu nữa. Vùng ngoại thành. Lưng chừng sườn núi. Đoan Mộc Ly và Lâm Tuyết Nguyệt đứng trước một khối bia mộ, trên bia mộ có khắc năm chữ lớn: Lâm Phong Hoa chi mộ. Hôm nay là ngày giỗ của Lâm Phong Hoa. Gió trên núi lạnh hơn vài phần, càng thêm thấu xương. Lâm Tuyết Nguyệt nhìn chăm chú vào bia mộ của ca ca ruột mình, hốc mắt phiếm hồng, đáy mắt như trong hồ đêm u tối không thấy rõ. So với bi thương, oán hận càng nhiều hơn. Oán hận lạnh như băng. Nhưng thời điểm ánh mắt ngưng đọng thù hận này nhận thấy được Đoan Mộc Ly quay đầu nhìn về phía mình trong nháy mắt liền thay đổi, hóa thành nước mắt trong suốt long lanh. "Ly ca..." Thanh âm nghẹn ngào, Lâm Tuyết Nguyệt khóc đến độ chóp mũi cũng đỏ lên. Hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, thấy Đoan Mộc Ly lộ ra biểu tình đau lòng không thôi. "Ly ca, vì sao huynh không báo thù thay ca ta? Vì sao?!" Thanh âm khàn khàn tràn đầy bi thương sầu khổ, hai tay nho nhỏ của Lâm Tuyết Nguyệt ra sức nắm chặt vạt áo của Đoan Mộc Ly, "Trước kia huynh từng nói qua, nói ca ta là trợ thủ đắc lực của huynh, là thân huynh đệ của huynh, nói ta cũng là đệ đệ quan trọng nhất của huynh! Nhưng huynh đã làm thế nào?! Huynh rõ ràng có thể giết Triển Thiên Bạch, nhưng huynh không có! Huynh rõ ràng có thể hung hăng làm nhục Triển Thiên Bạch, nhưng huynh lại cho hắn tự do! Ly ca, rốt cuộc là huynh muốn thế nào? Cái tên Triển Thiên Bạch kia có cái gì tốt? Tốt đến độ để huynh ngay cả thù cũng không báo? Huynh vẫn còn là Ly ca mà ta quen biết không?!" Càng nói Lâm Tuyết Nguyệt càng kích động, giống như cuồng loạn mà tê thanh gào thét, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống. Đoan Mộc Ly cúi đầu nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nước mắt giàn giụa, hai mày kiếm nhíu chặt, con ngươi thâm thúy như biển sâu cuồn cuộn nổi lên hàng ngàn tầng sóng cao thống khổ cùng bất đắc dĩ. "Được rồi, đừng khóc nữa, lại kính ca ngươi chén rượu đi!" Đoan Mộc Ly lấy ngự tửu mang từ trong cung ra đưa cho Lâm Tuyết Nguyệt. Lâm Tuyết Nguyệt sụt sịt mũi, rót chén rượu lên phía trên bia mộ của Lâm Phong Hoa. "Ca... Huynh ở bên kia có khỏe không?" Lâm Tuyết Nguyệt mở miệng, thanh âm đều là run rẩy, "Đệ đệ ta rất tốt... Ly ca hắn rất thương ta, sủng ta, chiếu cố ta... Sau này ta vẫn sẽ sinh sống cùng Ly ca, ca à, huynh cứ yên tâm đi!" Trên mặt Lâm Tuyết Nguyệt nở nụ cười tươi, bàn tay nhỏ bé trắng nộn duỗi ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Đoan Mộc Ly. Đôi mắt to hoa lê đái vũ ẩn ý đưa tình, Lâm Tuyết Nguyết chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, đỏ mặt. "Ly ca, ta... Kì thực ta... Kì thực vẫn luôn..." Lâm Tuyết Nguyệt ấp a ấp úng, đỏ mặt, giống như một nụ hoa đang đợi chớm nở. "Kì thực ta vẫn luôn rất sùng bái huynh, thích huynh... Ta biết Ly ca huynh thích nam sắc, như vậy có thể... Có thể nạp ta hay không? Ta không mặt dày đến mức cầu trèo cao làm phi tử của Ly ca huynh, chỉ là tiểu thiếp là tốt rồi... Ly ca, huynh có thể nạp ta làm thiếp hay không?" Hai tay nắm chặt lấy vạt áo của Đoan Mộc Ly, ánh mắt Lâm Tuyết Nguyệt nhìn Đoan Mộc Ly toàn bộ tràn đầy đều là tha thiết chờ mong. Một phiến lá phong bay xuống, dừng lại phía trên bia mộ của Lâm Phong Hoa. Đoan Mộc Ly hít sâu một cái, lặng lẽ nhắm mắt lại, "Để cho ta suy xét một chút." "Ta biết Ly ca huynh hiểu rõ ta nhất!" Lâm Tuyết Nguyệt vui vẻ khoa tay múa chân, đáy mắt trong nháy mắt thời điểm Đoan Mộc Ly nhắm mắt lại lại lướt qua một tia cười lạnh thực hiện được gian kế. Tà dương như máu, ánh chiều tà của mặt trời lặn nhuộm đỏ chân trời. Triển Thiên Bạch từ xa đã trông thấy Đoan Mộc Ly trở lại, nhưng trong lồng ngực lại ôm Lâm Tuyết Nguyệt. Lâm Tuyết Nguyệt đang ngủ, khóe mắt còn đọng nước mắt. Triển Thiên Bạch không tiến đến, cứ thế đứng ở phía xa xa, lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Ly ôm Lâm Tuyết Nguyệt trở về phòng. Cảm giác phiền muộn trong lồng ngực càng thêm sâu sắc, giống như một khối cự thạch đè nặng. Triển Thiên Bạch mãi đến bây giờ cũng không biết được, hóa ra dục vọng độc chiếm của bản thân mạnh mẽ như thế, bản thân đối với Đoan Mộc Ly để ý như thế. Hai tay dùng sức nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay từng tấc từng tấc trở nên trắng bệch. Cách đó không xa, Lam Tẩm và Huyền Ca đang đứng chung một chỗ. Hai người đều đang nhìn Triển Thiên Bạch, sườn mắt trắng nõn của Triển Thiên Bạch mê người, rất đẹp nhưng cũng thật cô đơn, dáng người cao lớn mà thon gầy, kiên cường mà uyển chuyển nhìn qua cô độc đứng đó, cô đơn lẻ bóng. Lam Tẩm vốn không có biểu tình gì dùng sức nhíu lại, cắn cắn môi dưới, có chút không hiểu rốt cuộc Đoan Mộc Ly nghĩ thế nào. Cho dù Triển Thiên Bạch là hung thủ chính tay giết chết Lâm Phong Hoa, nhưng sự kiện này dù sao cũng xảy ra giữa lúc Nam Sở và Dao Quốc còn đang đối địch, hai quân giao chiến, tử thương là không thể tránh khỏi. Cũng có thể... Là bởi vì hắn không phải Lâm Tuyết Nguyệt, cho nên không cách nào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà có thể hiểu được loại thống khổ và thù hận mất đi người thân nhất này. Đối mặt với kẻ thù, Lâm Tuyết Nguyệt nhất định không bình tĩnh nổi. Nhưng Đoan Mộc Ly thì sao? Chẳng lẽ Đoan Mộc Ly muốn vì Lâm Tuyết Nguyệt mà buông tha cho Triển Thiên Bạch sao? Càng nghĩ càng không ra, Lam Tẩm cảm giác suy nghĩ của bản thân tựa hồ đi vào ngõ cụt. "Lam Tẩm, ta thấy... Ta vẫn nên qua đó an ủi Triển Thiên Bạch đi! Tuy rằng có thể không có hiệu quả gì..." Huyền Ca đứng ở bên cạnh Lam Tẩm nhẹ giọng nói. Lam Tẩm trầm mặc không nói, mà Huyền Ca đã sải bước đi về phía Triển Thiên Bạch. "Ý? Ngươi không đứng lên cùng sao?" Huyền Ca xoay người hỏi Lam Tẩm. Lam Tẩm lắc đầu. Loại thời điểm này, hắn an ủi Triển Thiên Bạch thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng nhỉ? Làm không tốt có thể còn càng giúp càng hỏng... "Ta đây tự mình qua!" Nói xong, Huyền Ca xoay người, khóe môi khẽ giương. Hắn chỉ mong sao bản thân qua tìm Triển Thiên Bạch đây! "Triển Thiên Bạch..." Huyền Ca đi tới bên cạnh Triển Thiên Bạch, tùy tay ngắt hoa dại đưa cho Triển Thiên Bạch, "Ta thấy tâm tình ngươi không tốt, cái này tặng cho ngươi." "Cảm ơn." Triển Thiên Bạch nhận lấy hoa dại Huyền Ca đưa cho mình, thanh sắc lạnh nhạt. "Ngươi là đang phiền lòng vì chuyện tình của vương gia và Lâm Tuyết Nguyệt sao?" Huyền Ca dùng ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch, thử hỏi han. Tuy rằng Triển Thiên tận lực muốn che giấu, nhưng biểu tình không vui vẫn hiện lên trên mặt. Trong lòng Huyền Ca mừng thầm. "Triển Thiên Bạch, ta khuyên người vẫn là không nên suy nghĩ nhiều quá. Cái vị Lâm Tuyết Nguyệt kia dù sao cũng là người thân duy nhất của vị huynh đệ Lâm Phong Hoa của vương gia, hơn nữa ta nghe nói, Lâm Tuyết Nguyệt trước đây còn sống ở vương phủ một khoảng thời gian, vốn cũng rất thân mật với vương gia, cho nên vương gia đối tốt với hắn cũng là hợp tình hợp lí... Huống chi, thân phận của vương gia lại là người dưới một người trên vạn người, ngươi tương lai thân là chính phi của vương gia, phải nên khuyên bản thân chấp nhận sự thật chuyện vương gia tam thê tứ thiếp..." "Ta cũng không phải chính phi của Đoan Mộc Ly, không liên quan gì đến Đoan Mộc Ly cả." Triển Thiên Bạch lạnh lùng ngắt lời Huyền Ca. Huyền Ca rụt bả vai che miệng mình lại, giả bộ một bộ dáng khiếp đảm, "Xin, xin lỗi... Ta không phải nói quá nhiều rồi sao? Kì thực ta cũng được, Lam Tẩm cũng được, đều hi vọng ngươi có thể làm chính phi của vương gia... Bất quá sáng sớm hình như ta nhìn thấy Lâm Tuyết Nguyệt kia mặc hỉ bào của vương phi... A, cũng có thể là ta nhìn nhầm rồi." Huyền Ca cẩn thận khẽ chạm vào bả vai của Triển Thiên Bạch, tiếp tục "an ủi": "Tóm lại Triển Thiên Bạch à, ta cảm thấy hiện tại Lâm Tuyết Nguyệt kia chính là người tâm phúc trước mặt vương gia, nếu ngươi muốn tiếp tục bình yên vô sự ở vương phủ, tốt nhất vẫn đừng đối nghịch với hắn thì tốt hơn, chính là cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt." "... Được." Triển Thiên Bạch thuận miệng lên tiếng, trong lòng cũng nghĩ: Điều kiện tiên quyết để ta vẫn tiếp tục ở lại trong vương phủ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]