Chương trước
Chương sau
Loại thuốc này không gây thương tổn gì đối với cơ thể của Triển Thiên Bạch, chỉ là sẽ khiến tứ chi của Triển Thiên Bạch tê liệt, không thể động đậy.
Mặc dù thế nhân đều truyền rằng "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc đã là phế nhân, nhưng ngay cả khi đã thành phế nhân như vậy mà vẫn còn có thể cấu kết với loạn đảng, mưu đồ bí mật ám sát Ly Vương gia đương triều dưới một người trên vạn người của Nam Sở, Trương quản gia không thể không phòng.
Trong phòng được bố trí vàng son lộng lẫy dưới ánh nến.
Triển Thiên Bạch ngửa mặt nằm ở trên giường lớn vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, mi gian dùng sức nhăn thành một nhúm.
Muốn nắm tay... Lại không làm được, thậm chí cử động một ngón tay út thôi cũng trở thành xa xỉ.
Trong lòng Triển Thiên Bạch lúc này tựa như bị đánh đổ bình ngũ vị, tư vị phức tạp.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào chứ? Hắn vậy mà lại hiểu lầm Đoan Mộc Ly có cảm tình với hắn.
Trong đầu lặp đi lặp lại những lời tàn nhẫn cay nghiệt của Đoan Mộc Ly dưới Bắc Lăng Thần Mộc:
"Ngươi không phải là ước gì bổn vương chết dưới mai phục của ngươi sao? Cố ý đi theo bên người bổn vương... Trên danh nghĩa là tới ngắm hoa, nhưng trên thực tế là muốn xem kết cục cái chết của bổn vương sao?!"
"Nếu Cao Tướng quân thích chơi món phế phẩm còn thừa lại của bổn vương, cứ lấy đi là được."
Hắn bị Đoan Mộc Ly vứt bỏ.
Là món phế phẩm còn thừa lại của Đoan Mộc Ly.
Hầu kết khẽ lăn, Triển Thiên Bạch nuốt xuống ngụm nước bọt chua sót.
Đúng lúc này, chỉ nghe oanh keng một tiếng, cửa phòng liền mở.
Toàn thân Triển Thiên Bạch như bị điện giật nhất thời rùng mình một cái, tóc gáy dựng thẳng.
"Hahaha, "Xích Diễm đại tướng quân" của ta... Ngươi đang chờ bổn tướng rồi à!"
Thanh âm truyền đến lỗ tai chính là của Cao Nam Phong. Âm thanh này khiến cho cả người Triển Thiên Bạch nổi da gà hết lên.
Ghê tởm...
Buồn nôn...
Chán ghét...
Giống như khi ở Di Hương viện bị đám quý tộc Nam Sở này chạm vào, Triển Thiên Bạch cắn môi dưới, thật hi vọng hết thảy những chuyện này bất quá là một hồi ác mộng, nếu có thể nhanh chóng tỉnh lại thì quá tốt.
Nhưng mà...
Tiếng bước chân rõ ràng từ xa ngày càng gần, hơi thở của Cao Nam Phong dần ăn mòn mỗi lỗ chân lông trên người của Triển Thiên Bạch.
So với thời điểm bị bán đấu giá ở Di Hương viện lúc trước còn tuyệt vọng hơn, Triển Thiên Bạch cảm nhận được ngực mình như bị xé rách, da tróc thịt bong.
Đây là sự trừng phạt mà Đoan Mộc Ly dành cho hắn.
Không chịu giết hắn mà khiến cho hắn sống không bằng chết—
Đây là Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly... Tại sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Tại sao ngươi có thể?!
Cảm xúc của Triển Thiên Bạch càng trở nên kích động.
Chưa nói đến căn bản hắn không hề cấu kết với Bao Bất Bình ám sát Đoan Mộc Ly, cho dù hắn thật sự làm như vậy, Đoan Mộc Ly cũng không đến mức tra tấn hắn như thế chứ?
Hắn với Đoan Mộc Ly... Có quốc thù gia hận.
Hắn muốn giết Đoan Mộc Ly, hắn hẳn nên giác ngộ điều này mới đúng.
Rốt cuộc là tại sao?!
Triển Thiên Bạch không nghĩ ra, trong đầu loạn thành một mớ rối như tơ vò.
"Haha! Ngươi cho rằng ngươi nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng bổn tướng thành Đoan Mộc Ly sao?"
Bốp!
Cao Nam Phong vừa dứt lời liền vung tay cho Triển Thiên Bạch một bạt tai.
Khóe môi Triển Thiên Bạch bị đánh rướm máu, mi mắt phút chốc nhướng lên, hai viên bảo thạch đỏ rực như lửa kịch liệt dao động.
Phát hiện ra Triển Thiên Bạch mặc dù mở to mắt cũng không liếc nhìn bản thân lấy một cái, sắc mặt Cao Nam Phong trầm xuống, một phen túm chặt vạt áo của Triển Thiên Bạch, ném cả người của Triển Thiên Bạch xuống đất.
"Ai cho một tên tội nô ngươi nằm trên giường của Đại tướng quân? Quỳ xuống cho bổn tướng!"
Triển Thiên Bạch co quắp ngồi trên đất, cả người vô lực, căn bản không muốn động đậy.
"Ngươi nghe không hiểu ý trong lời nói của bổn tướng có phải không? Một tên tội nô hèn mọn..."
Biểu tình của Cao Nam Phong dữ tợn, bàn tay to vung lên, lại cho Triển Thiên Bạch mấy bạt tai trên mặt.
Gương mặt được trang điểm tinh xảo ban đầu lập tức bị đánh cho sưng tấy hoa lên, ấn đường của Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại nhưng vẫn không chịu liếc mắt nhìn Cao Nam Phong một cái.
Ý thức được Triển Thiên Bạch đây là cố ý phớt lờ mình, Cao Nam Phong tức giận không chỗ phát tiết.
Ở Nam Sở, địa vị của hắn không bằng Đoan Mộc Ly. Mặc dù làm Hộ Quốc đại tướng quân cao quý, nhưng vẫn thấp hơn Đoan Mộc Ly một bậc. Trong triều đối chọi gay gắt, hắn không có lấy một lần nào chiếm được tiện nghi.
Không ngờ tới, hiện tại ngay cả dạy dỗ nam sủng hắn cũng không bằng Đoan Mộc Ly.
"Triển Thiên Bạch, bổn tướng khuyên ngươi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt..."
Cao Nam Phong nhìn trúng mĩ mạo của Triển Thiên Bạch, cũng không nhẫn tâm hạ thủ tàn nhẫn, vì thế liền ngồi xổm người xuống, trên mặt lộ ra nụ cười ác ý không chút hảo tâm, "Đừng nghĩ đến tên Đoan Mộc Ly kia nữa... Ngươi đối với hắn mà nói, có thể có cũng có thể không. Trong phủ hắn nhiều tiểu nam hài mĩ mạo trẻ tuổi, đối với vẻ tươi trẻ của ngươi một khi qua đi, ngươi cũng chỉ là món phế phẩm mà thôi..."
Nói xong, Cao Nam Phong tiện tay rút bội kiếm bên hông ra, soạt soạt hai cái, cắt đứt vạt áo của Triển Thiên Bạch.
Hai mắt lập tức sáng rực lên, nội tâm của Cao Nam Phong rục rịch.
"Nhìn ngươi hiện tại xem... Không phải vẫn bị hắn thưởng cho bổn tướng đấy thôi!"
Cao Nam Phong không thèm chú ý lời nói, nghe vào trong lỗ tai Triển Thiên Bạch tựa như một cây kim châm hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Trong đầu hiện ra gương mặt của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng.
Là hắn nhìn lầm Đoan Mộc Ly? Hay là đánh giá bản thân quá cao rồi?
Đoan Mộc Ly vậy mà thật sự cứ thế ban hắn cho Cao Nam Phong, đối với Đoan Mộc Ly mà nói, hắn chẳng qua là một trong số những vật mà Đoan Mộc Ly sở hữu, phiền chán rồi liền ban cho ai cũng được.
Triển Thiên Bạch phẫn nộ.
Nhìn thấy sắc đỏ trong con ngươi của Triển Thiên Bạch ngày càng dày đặc diễm lệ, Cao Nam Phong không khỏi kêu hai tiếng, "Ồ ồ... Thời điểm ngươi kích động thật sự rất đẹp nha! Thật muốn đào hai con người ở thời điểm nó đỏ rực như này ra mà."
Nói xong, đao tử của hắn đã kề sát trên má Triển Thiên Bạch, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người Triển Thiên Bạch cả kinh.
"Triển Thiên Bạch..." Cao Nam Phong dùng đao tử nâng cằm Triển Thiên Bạch lên, để cho Triển Thiên Bạch nhìn thẳng hắn, "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng sẽ có người đến cứu ngươi nữa... Đoan Mộc Ly hắn không cần ngươi, ngươi đã khi nào gặp qua Đoan Mộc Ly cho người khác thứ gì đó mà lại muốn lấy về chưa? Cho nên ngươi hiện tại là một trong số những vật mà bổn tướng sở hữu, bổn tướng muốn tra tấn ngươi thế nào cũng được..."
Đao nhọn sắc bén vẽ một đường từ cổ Triển Thiên Bạch đi xuống, Cao Nam Phòng dùng đao tử uy hiếp Triển Thiên Bạch, "Ngươi cũng biết cấu kết loạn đảng là tội chết... Chẳng qua cũng không vấn đề gì, bổn tướng chỉ ngươi một cách."
Đôi môi cong lên ý cười tà ác của Cao Nam Phong kề tới gần bên tai Triển Thiên Bạch, nhẹ nhàng nói với Triển Thiên Bạch.
"Bổn tướng biết, ngươi chẳng qua là bị Đoan Mộc Ly lợi dụng, người thật sự cấu kết với loạn đảng là Đoan Mộc Ly... Chỉ cần ngươi một mực khẳng định là Đoan Mộc Ly sai sử người, bên phía Hoàng Thượng... Bổn tướng sẽ thay ngươi cầu tình... Ngươi xem Đoan Mộc Ly hắn nhẫn tâm như vậy, nói thưởng ngươi cho bổn tướng chơi liền thật sự thưởng ngươi cho bổn tướng chơi, ngươi còn phải thay hắn giấu diếm cái gì? Nói cho bổn tướng, là Đoan Mộc Ly sai sử ngươi đúng không? Người cấu kết với loạn đảng, ý đồ mưu phản kia cũng là Đoan Mộc Ly đúng không?"
Con ngươi màu đỏ từ dao động kịch liệt dần biến thành không gợn sóng sợ hãi, Triển Thiên Bạch quay đầu, rốt cuộc cũng chịu nhìn thẳng Cao Nam Phong, nhưng ánh mắt dứt khoát kiên quyết kia lại khiến Cao Nam Phong ngẩn ra.
"Là ta... Toàn bộ đều là bản thân ta làm, không liên quan gì đến Đoan Mộc Ly."
"Triển Thiên Bạch!" Cao Nam Phong giận dữ đứng phắt lên.
Triển Thiên Bạch co quắp ngồi trên đất suy yếu bất lực như vậy... Nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại cảm giác bất khuất siêu thoát trần tục.
Khóe môi nở một tia cười khổ, Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại.
Đoan Mộc Ly, lời hứa đã hứa lúc trước, Triển Thiên Bạch ta vẫn luôn tuân thủ.
Là ngươi... Khiến cho ta thất vọng rồi...
Ngực trái đau đớn tựa như dao cắt, vẻ mặt của Triển Thiên Bạch càng trở nên thống khổ.
"Ngươi được lắm Triển Thiên Bạch, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bổn tướng thật muốn nhìn xem, ngươi vì Đoan Mộc Ly có thể chống đỡ được đến khi nào!"
Vừa dứt lời, Cao Nam Phong liền xoay người, gỡ dây roi treo trên vách tường xuống.
Bốp!
Trường tiên vung lên, tàn nhẫn quất trên người Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch ra sức cắn môi dưới, không để cho bản thân phát ra âm thanh nào. Truyện Tổng Tài
Cao Nam Phong càng ngày càng tức giận, xoay roi liền quất trên người Triển Thiên Bạch, mấy roi hạ xuống, sau lưng Triển Thiên Bạch đã da tróc thịt bong, y phục cũng đã sớm tan tành thành mảnh nhỏ.
Sắc mặt Triển Thiên Bạch trắng bệch, khom lưng quỳ rạp trên đất, môi bị bản thân cắn đến tím xanh, mồ hôi lớn cỡ hạt đậu tí tách rơi xuống.
"Ngươi thật đúng là cứng đầu mà!"
Cao Nam Phong nâng cằm lên, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch như thể hận Triển Thiên Bạch thấu xương.
Dù sao thì từ nay về sau, Triển Thiên Bạch cũng là đồ vật của hắn, hắn muốn ngược đãi thế nào thì ngược đãi như thế, nếu Triển Thiên Bạch không ngoan ngoãn vâng lời như thế, vậy để hắn hoàn toàn hủy hoại Triển Thiên Bạch đi!
Tâm lí bạo ngược dâng lên mãnh liệt, khuôn mặt Cao Nam Phong tối sầm, hô to một tiếng: "Trương quản gia!"
Trương quản gia lập tức lật đà lật đật chạy tới, "Đại tướng quân có gì phân phó?"
"Mang cái đó... Lấy đến đây cho bổn tướng."
"Là cái đó..." Trương quản gia hỏi thật cẩn thận.
Cao Nam Phong liếc ngang mắt một cái, "Chính là cái mà tú bà của Túy Hồng lâu đưa tới kia."
"Vâng, vâng, nô tài đi lấy cái đó ngay." Trương quản gia bước nhanh chạy đi mất.
Triển Thiên Bạch quỳ rạp trên mặt đất, cả người vô lực, đau đến chết lặng, ngay cả ý thức cũng lúc mờ lúc tỏ, căn bản không nghe được tiếng Cao Nam Phong nói cái gì với Trương quản gia.
Rất nhanh, Trương quản gia liền cầm thuốc đến.
"Hừ!" Cao Nam Phong nhe răng cười, cầm một ít thuốc bột quét lên roi của mình, "Triển Thiên Bạch, bổn tướng hỏi lại ngươi một lần nữa, kẻ chủ mưu cấu kết với loạn đảng... Có phải Đoan Mộc Ly hay không?!"
Khuôn mặt rối như tơ vò cau lại, Triển Thiên Bạch mở mắt ra, môi mỏng tụ máu hơi hơi mở ra, "Không phải..."
Bốp!
Lại thêm một roi, quất đến cả người Triển Thiên Bạch đột nhiên co rút lại.
"Có phải Đoan Mộc Ly có ý đồ mưu phản hay không?!"
"... Không... Không phải..."
Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp!
Từ trong căn phòng Cao Nam Phong truyền ra âm thanh roi da quất không ngừng, Trương quản gia bên ngoài phòng nghe được cũng hết hồn.
Nhưng mà... Từ đầu đến cuối, cho dù Triển Thiên Bạch có đau đến mặt mày không chút huyết sắc cũng không kêu một tiếng.
Sau khi tàn nhẫn quất Triển Thiên Bạch hơn bảy mươi roi, Cao Nam Phong mệt đến thở hồng hộc.
Một một roi quất xuống, Cao Nam Phong sẽ quét thuốc lên trên bề mặt roi, cả một bình thuộc bột rất nhanh đã thấy đáy.
"Hộc... Hộc..." Cao Nam Phong tiện tay lau mồ hôi trên trán, đứng thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch quỳ rạp trên mặt đất, co quắp giống như thi thể.
Cao Nam Phong quay đầu, liếc mắt nhìn lư hương một cái, khóe môi lạnh lùng cong lên, tươi cười vặn vẹo, "Sắp đến giờ rồi sao? Triển Thiên Bạch... Trách ngươi không chịu nghe lời, tiếp theo đây, bổn tướng thật muốn xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào?!"
Máu loãng và mồ hôi khắp người hòa vào nhau ướt nhẹp, Triển Thiên Bạch dần dần nhận thấy được thân thể của mình có chút bất thường.
Triển Thiên Bạch như thể bị cả vạn con kiến cắn xương bò đến ngứa ngáy khắp toàn thân, cắn chặt răng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.