"Ai?"
"Suỵt..."
Trong ánh mắt trừng lớn phản chiếu gương mặt của Huyền Ca, Huyền Ca giơ ngón tay trỏ đặt lên môi, nhìn rất cẩn trọng.
"Ai đấy?! Là Huyền Ca hả!" Chu Phượng dùng tay đẩy Huyền Ca ra, "Đừng dọa ta chứ!"
"Ta không muốn dọa ngươi, chẳng qua..." Huyền Ca rướn cổ nhìn Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch bên kia, "Ngươi hồi nãy là muốn làm gì? Không nên quấy rầy vương gia cùng Triển Thiên Bạch câu cá đâu!"
"Hừ!" Chu Phượng vừa nghe Huyền Ca nói lời này lập tức tỏ ý không vui, "Dựa vào cái gì mà ta không thể đi qua? Triển Thiên Bạch hắn tính là cái thá gì!"
"Chu Phượng..." Huyền Ca kéo cánh tay Chu Phượng, "Ngươi đừng kích động... Vương gia còn đang nổi nóng, ngươi đã quên bị đại bản đánh lúc trước rồi à?"
"Ta..." Vừa nghe đến "Đại bản", Chu Phượng lập tức nghĩ tới mà sợ rụt cổ.
"Ngươi cũng không phải không biết vương gia ghét nhất bị người khác quấy rầy hắn câu cá, ngươi cứ đi đến như vậy, nhất định sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với vương gia."
"Vậy... Ta nên làm gì bây giờ? Hiện tại vương gia cũng không đến Tàng Thư Các, cũng không đi ngang qua phòng củi, ta nguyên một ngày căn bản cũng không nhìn thấy mặt vương gia một lần..."
Chu Phượng càng nói càng ủy khuất, nước mắt trong suốt long lanh ở hốc mắt rưng rưng.
"Ấy, ngươi đừng khóc mà Chu Phượng..." Huyền Ca xoa xoa đầu Chu Phượng, an ủi nói: "Loại chuyện này không nên nóng vội... Nếu không thì ngươi đi về trước đi!"
Nói xong, ánh mắt hắn rơi xuống bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tuong-vi-no/907708/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.