Phượng Cảnh Kiền tự mình dẫn theo Minh Lễ và Minh Trạm đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu.
Phượng Cảnh Kiền cũng không ngồi ngự liễn mà chỉ đi bộ, giới thiệu khắp nơi trong cung điện cho Minh Lễ và Minh Trạm. Cử chỉ của Phượng Cảnh Kiền ung dung tao nhã, giọng điệu nhẹ nhàng êm tai, tướng mạo của hắn tương tự như Phượng Cảnh Nam nhưng lại có thêm một chút nhu hòa, khi cười rộ lên sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, giống như hắn chỉ là một bá phụ sủng ái điệt nhi mà không phải là một vị hoàng đế cao cao tại thượng.
“Trẫm đã sớm phái người dọn dẹp Thạch Lưu viện cho Minh Trạm.” Phượng Cảnh Kiền cũng thích sờ đầu Minh Trạm, còn lén lút nhéo khuôn mặt béo ú của Minh Trạm, trong giọng nói hàm chứa sự thoải mái và thỏa mãn, “Thạch Lưu viện năm đó cũng là nơi mà phụ vương của các ngươi đã từng cư ngụ. Lúc trước nhị hoàng tử muốn dọn vào đó nhưng trẫm không đồng ý. Nay để cho Minh Trạm dọn vào đúng là thích hợp nhất.”
Minh Trạm xoa mặt, bước lên bậc thang cao chừng nửa thước.
Phượng Minh Lễ rất đa tâm, hắn nghĩ đến việc hoàng tử Phượng Minh Lan là nhi tử của Ngụy quý phi, Ngụy quý phi cùng Ngụy trắc phi là tỷ muội thân sinh, nhị hoàng tử và Phượng Minh Lan cũng là đường huynh đường đệ, nghe xong lời của Phượng Cảnh Kiền thì hắn lại suy nghĩ sâu xa một chút.
Người trong cung thích đánh đố, rất nhiều chuyện không chịu nói thẳng mà cứ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tu-nan-vi/2374715/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.