Phúc Xương đại công chúa hành động nhanh hơn Minh Trạm đã nghĩ.
Đầu tiên là khóc một trận trước mặt Hoàng thượng, “Hoàng thượng, Như Lan sắp qua không được, cầu Hoàng thượng phái một ngự y đắc lực đi nhìn một chút…”
Phượng Cảnh Kiền nghe Phúc Xương đại công chúa thỉnh cầu gặp ngự tiền thì liền cảm thấy kỳ lạ, hôm nay là thọ yến của Phúc Xương đại công chúa, Phượng Cảnh Kiền còn lệnh phủ nội vụ ban thưởng thọ lễ . Chẳng phải hiện tại nên ở phủ chuẩn bị thọ yến hay sao? Hắn nhìn về phía Phùng Thành.
Phùng Thành cung kính nói, “Nô tài nhìn sắc mặt của đại công chúa không tốt lắm, đôi mắt cũng đỏ hoe, hình như là bị ấm ức gì đó?”
Phượng Cảnh Kiền tuyên triệu.
Phúc Xương đại công chúa nước mắt giàn giụa, mặt mũi trang điểm trở nên lem nhem, vẻ già nua hiện lên trên mặt, Phượng Cảnh Kiền không đành lòng, liền phân phó, “Dìu đại công chúa đứng lên, ban thưởng tọa.” Lại hỏi,“Hoàng tỷ sao thế này? Hôm nay là ngày vui của Hoàng tỷ, làm sao hiện tại lại tiến cung?”
Phúc Xương đại công chúa đem sự tình thuật lại một cách đứt quãng, vừa khóc vừa nói, “Đây là sai lầm của ta, Như Lan là người mềm lòng, vốn định lưu tử thí mẫu, chẳng qua đứa nhỏ chưa xuất thế cho nên mới giữ lại cái mạng của ả tiện nhân kia mà thôi. Không ngờ lại để Minh Trạm bắt gặp, Minh Trạm vì bảo vệ cho tỷ tỷ mà nóng nảy, nổi cơn thịnh nộ….đánh Như Lan cả mặt đầy máu, vết thương trên đầu sâu thấy xương, thỉnh thái y đều nói không qua nổi…” Nói xong lại đấm ngực giậm chân gào khóc, quỳ xuống dập đầu khẩn cầu, “Cầu Hoàng thượng ban thưởng vài thái y đắc lực. Nếu Như Lan có mệnh hệ nào thì ta cũng không muốn sống…”
“Phùng Thành, phái vài thái y đắc lực đến quý phủ của công chúa đi.” Cho dù Phượng Cảnh Kiền không tận mắt nhìn thấy trò khôi hài này, chỉ nghĩ đến liền cáu giận không thôi, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Hoàng tỷ xưa nay rất biết chuyện, vì sao nay lại hồ đồ như vậy! Như Lan sắp thú quận chúa, thế mà lại lòi ra một thứ tử, hoàng tỷ để thể diện của CảnhNamở đâu! Dư luận xôn xao như vậy, phải làm thế nào để êm chuyện!”
Phúc Xương đại công chúa vừa khóc vừa nói, “Là do ta không biết sâu cạn của đám nữ nhân trong phủ, Như Lan…nếu có mệnh hệ gì…cho dù đứa nhỏ là do tiện tì sinh ra….thì xem như cũng có cái để lưu lại!” Nhất thời không dám xử trí.
Dù sao thì Phượng Cảnh Kiền cũng sẽ không hạ lệnh buộc một nô tỳ phá thai, thản nhiên trả lời, “Thôi Hoàng tỷ về trước để chăm sóc Như Lan đi. Thiếu dược thảo gì thì đến đây nói với trẫm, trẫm sẽ ban cho hắn.”
Phượng Cảnh Kiền cũng không hy vọng Đỗ Như Lan đi đời nhà ma, chuyện này là Minh Trạm động thủ, nếu Đỗ Như Lan mà chết thì Phúc Xương đại công chúa và Xương Bắc Hầu sẽ không chịu để yên, chẳng lẽ bảo Minh Trạm một mạng đền một mạng? Đến lúc đó phải nói như thế nào với đệ đệ CảnhNamcủa hắn?
A, nhi tử của ngươi đến chỗ của trẫm mới được nửa năm thì đã phạm tội giết người, bị trẫm hạ lệnh trảm thủ. Nếu không thì làm sao công đạo với người khác đây?
Phượng CảnhNamsẽ trả lời như thế nào?
Phượng Cảnh Kiền cười lạnh, thật sự là trùng khớp, Minh Trạm không dễ gì xuất cung, vừa xuất cung liền đụng phải ái thiếp đang mang thai của Đỗ Như Lan ở Bắc Xương Hầu phủ, còn đánh Đỗ Như Lan một trận….Thật là trùng khớp! Phúc Xương đại công chúa dù sao cũng không hồ đồ như thế, như vậy việc này…. nếu bảo là Minh Trạm vô can thì hắn cũng không thể tin tưởng! Chẳng qua Phúc Xương đại công chúa rất khôn khéo, làm sao lại không phát hiện có gì kỳ lạ trong đó cơ chứ?
“Đến trước tử cấm thành truyền chỉ, Minh Trạm hồi cung bảo hắn lập tức đến gặp trẫm!”
Minh Trạm và Phúc Xương đại công chúa người đến trước người đến sau.
Minh Trạm cho những người khác quay về Thạch Lưu viện, chỉ dẫn theo Phương Thanh gặp bệ hạ.
Phương Thanh quỳ dưới đất, giọng nói run rẩy thuật lại sự tình từ đầu đến cuối. Phượng Cảnh Kiền giận dữ trách mắng, “Cẩu nô tài muốn chết hay sao!” Rõ là, rõ là bị bán đứng mà còn giúp Minh Trạm kiếm lời! Vì sao hắn lại phái một tên ngu xuẩn như vậy cơ chứ!
Phượng Cảnh Kiền hung hăng trừng mắt về phía Minh Trạm, quả nhiên là cố ý mà! Đúng vậy, đây là nội thị mà trẫm phái cho ngươi, ngươi còn kéo cả trẫm xuống nước! Phúc Xương đại công chúa đương nhiên đã nhận ra điểm kỳ lạ, nhưng lại không dám nói thẳng! Phương Thanh là do trẫm ban tặng cho ngươi, thảo nào mà Phúc Xương đại công chúa lại nghĩ rằng là do trẫm ngầm đồng ý!
Mưu kế thật hay, thật sự là hảo mưu kế mà!
“Tất cả lui ra! Minh Trạm, ngươi lưu lại.”
Phùng Thành và Phương Thanh lặng lẽ khom người lui ra ngoài, cung điện to như vậy chỉ còn lại một mình Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm, Minh Trạm cúi đầu, ủ rũ mà đứng.
Phượng Cảnh Kiền nhìn thấy bộ dáng ngoan hiền này của hắn thì rất tức giận, liền mắng, “Hôm nay phô trương đại uy phong, hiện tại ở trước mặt trẫm mà lại giả vờ bày ra bộ mặt sống dở chết dở như vậy để làm gì!”
Đầu của Minh Trạm giống như quả tạ, không thể chịu nổi gánh nặng, vẫn cúi đầu như trước.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Đỗ Như Lan bị ngươi đánh chết, ngươi phải làm sao bây giờ?”
Minh Trạm lấy ra quyển sổ định viết chữ, Phượng Cảnh Kiền vỗ lên ngự án, “Đến đây mà viết.”
“Ta rất có chừng mực, hắn không chết được đâu. Nếu hắn mà chết thì ta sẽ đền mạng cho hắn.”
Phượng Cảnh Kiền liếc nhìn chữ viết cua bò của Minh Trạm rồi cười lạnh, “Ngươi thật sự cả gan. Muốn đền mạng, vậy ngươi có hỏi qua trẫm hay chưa, có hỏi qua phụ vương của ngươi, mẫu thân của ngươi hay chưa? Ngươi to gan tày trời, ngay cả trẫm cũng bị ngươi tính kế, trong mắt của ngươi còn xem ai ra gì nữa?”
Minh Trạm tránh nặng tìm nhẹ, nói sang chuyện khác, “Một nữ nhân cả đời có thể gả bao nhiêu lần? Bá phụ cũng có nữ nhi mà!”
Nghĩ đến hôn sự này lại do chính mình hạ chỉ, Phượng Cảnh Kiền lại cảm thấy bực mình mà nói, “Ngươi đã biết chuyện, trong lòng khó chịu thì vì sao không đến nói với trẫm. Trẫm ban thưởng một ly rượu, lập tức có thể xử trí ả tiện tì kia, ai còn dám hé miệng lộ ra? Không nên làm ầm ĩ như vậy, nay mọi người đều biết chuyện, làm cho người ta cười vào mặt!”
“Tiện nhân làm chuyện hèn hạ, sợ gì bị chê cười?” Minh Trạm mím môi viết, “Phúc Xương cô lúc trước đối xử với ta tốt như vậy, chẳng qua chỉ để che lấp cho đôi cẩu nam nữ kia mà thôi, còn muốn gạt tỷ tỷ của ta để sớm gả vào phủ nữa sao? Thật sự là một cô cô tốt! Khẩu phật tâm xà, đúng là chẳng hơn gì cái loại này! Có ai thật lòng lo lắng cho tỷ tỷ của ta hay chưa? Nếu sợ chê cười thì đừng làm ra chuyện mất mặt như vậy! Nếu tỷ tỷ của ta bị gả vào Bắc Xương Hầu phủ để làm kế mẫu, đến lúc đó người bị chê cười chính là phụ vương của ta, là đệ đệ của Hoàng bá phụ! Bá phụ sẽ còn thể diện gì hay sao?”
“Hay là vì bảo toàn thể diện của bọn họ mà làm ô uế thể diện của mình!” Trong mắt của Minh Trạm lộ ra vẻ châm chọc.
“Vậy ngươi tính làm sao?” Chuyện này đúng là do Phúc Xương đại công chúa vô lý cho nên Minh Trạm phá một trận cũng là có nguyên do, chẳng qua Phượng Cảnh Kiền sẽ không hạ lệnh hủy bỏ tứ hôn.
“Nếu là nhị công chúa hoặc là tam công chúa gặp phải chuyện này thì Hoàng bá phủ sẽ xử trí như thế nào?” Minh Trạm hỏi lại.
Xử trí như thế nào? Xử trí như thế nào? Hừ, trẫm sẽ xử tử Đỗ Như Lan, sau đó ban hôn người khác cho nữ nhi của mình, như thế sẽ lưỡng toàn kỳ mĩ! Chẳng qua Đỗ Như Lan không phải người bình thường, hắn là đích tử của Phúc Xương đại công chúa, là ngoại sanh của Phượng Cảnh Kiền, đương nhiên Phượng Cảnh Kiền không thể bảo ngoại sanh của mình đi chết được. Nhưng bên kia lại là điệt nữ, cho nên Phượng Cảnh Kiền khó xử, “Như vậy đi, trẫm lệnh cho Phúc Xương đại công chúa xử trí ả tiện tì kia.Namnhân như thế thì sao, tam thê tứ thiếp cũng có thể, ngươi cũng lui nửa bước đi, đừng cố chấp không chịu bỏ qua như vậy.” (ngoại sanh = cháu trai bên ngoại)
Minh Trạm viết nói, “Đem nữ nhân kia giao cho ta.”
“Ngươi muốn làm gì? Uy hiếp Đỗ Như Lan à? Như vậy hắn sẽ càng hận ngươi, Minh Diễm gả vào phủ thì làm sao mà sống yên ổn cho được?” Phượng Cảnh Kiền hỏi.
“Nữ nhân và hài tử mà hắn yêu thương đều ở trong tay của ta, nếu hắn quan tâm đến nữ nhân và hài tử của hắn thì đương nhiên sẽ không dám thất lễ đại tỷ, nếu hắn không thèm bận tâm thì lại càng hoàn mỹ.” Khóe môi của Minh Trạm hàm chứa một chút ý cười, nhíu nhíu hàng lông mày nhợt nhạt, muốn làm ra bộ dáng một đại yêu nghiệt. Tiếc rằng tướng mạo quá thất bại, thật sự là tệ hại.
Phượng Cảnh Kiền tức giận hừ lạnh, “Hóa ra là ngươi đã suy tính tỉ mỉ. Chẳng qua nếu như thế thì phu thê làm sao có thể đồng tâm?”
“Tôn nghiêm quan trọng hơn tánh mạng.”
Minh Trạm nghiêm mặt béo, bộ dạng thật sự trầm trọng, Phượng Cảnh Kiền buồn cười chỉ vào mi tâm của hắn, “Đừng bày đặt thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, tánh mạng quan trọng hơn hết thảy mọi chuyện, cũng đừng cứ hễ một chút lại bảo lấy mạng ra mà đền cho người ta.”
Minh Trạm nhếch miệng cười, tiếp tục viết nói, “Ta chờ tin lành từ Hoàng bá phụ.”
Phượng Cảnh Kiền hừ lạnh, xem như ngầm đồng ý. Minh Trạm cất quyển sổ vào, tiến đến trước mặt Phượng Cảnh Kiền, nheo mắt lại, xem xét nụ cười của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền lườm hắn một cái, “Làm gì vậy, muốn nói cái gì với trẫm thì cứ nói đi!”
Minh Trạm bỗng nhiên chu lên đôi môi tròn tròn, hôn một cái chụt lên mặt của Phượng Cảnh Kiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]