Chương trước
Chương sau
Tục ngữ nói, rèn sắt khi còn nóng.

Thái Dương đại công chúa rất có năng lực, vì nhi tử đã lớn nên nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sính lễ. Nay nhận được chiếc bánh rơi xuống từ trên trời, nhi tử được chỉ hôn cho Thục Nghi quận chúa, một mặt phân phó tâm phúc đi thu xếp sính lễ, một mặt đến cửa tìm Phượng Cảnh Nam để bàn bạc ngày thành hôn.

Ngày thành hôn đã được định, chỉ trong hai tháng liền gọn gàng xử lý ổn thỏa, đón quận chúa về phủ, hoàn thành hôn sự.

Thái Dương đại công chúa làm việc lanh lẹ, có thể nói là chân nhân bất lộ tướng.

Trấn Nam Vương gả nữ nhi, hoàn thân quốc thích đều đến đây. Minh Lễ sẽ bế Minh Diễm lên kiệu hoa, ấn theo phong tục còn cần phải có một huynh đệ của tân nương tử áp kiệu hoa, việc này kỳ thật dẫn đến không ít tranh luận, Trấn Nam Vương phủ có hỉ sự, hơn nữa có Phượng Cảnh Nam ở đế đô tọa trấn, người đến đều là hoàng thân quốc thích và nhân sĩ quyền quý, cho dù Minh Lễ đến đế đô hơn nửa năm thì cũng không dám tự nhận là quen biết tất cả mọi người.

Trong tình hình này, ai mà lại không muốn đi theo bên cạnh Phượng Cảnh Nam để tiếp khách?

Phượng Minh Lễ là người mà Phượng Cảnh Nam chọn, đương nhiên ở lại trong phủ giúp đỡ. Phượng Minh Nghĩa cũng cần cơ hội như vậy, muốn quen mặt với đám người quyền quý ở đế đô, ngày sau nhất định không có nhiều cơ hội giống như vậy.

Vì thế huynh đệ hai người bắt đầu song ca.

Phượng Minh Lễ cười nói, “Ta bế đại tỷ lên kiệu, ngươi theo ta đi áp kiệu đưa đại tỷ hay sao?”

Vừa dứt lời thì Phượng Minh Nghĩa đã lập tức phản đối, “Nếu đại ca đi áp kiệu, ta vừa đến đế đô, mắt nhắm mắt mở, chẳng quen biết ai. Tứ đệ ngày thường vẫn ở trong cung, hai chúng ta ra ngoài đón khách cũng không thích hợp, e rằng sẽ đón tiếp không chu đáo.”

Lời này của Phượng Minh Nghĩa thật khéo đưa đẩy, trước tiên chỉ ra Trấn Nam Vương phủ không thể thiếu Phượng Minh Lễ tiếp khách, còn nhắc đến việc hắn chẳng nhận biết ai. Đúng vậy, không nhận biết ai thì đến Thọ An Hầu phủ tuyệt đối đừng thất lễ mới được.

Những lời này ám chỉ Minh Trạm.

Minh Trạm không thể nói chuyện, ở Trấn Nam Vương phủ cũng vô dụng, chẳng giúp được gì. Nhà ai cần một kẻ câm đến đón khách? Còn không bằng lấy thân phận tiểu cữu đệ đi áp kiệu đến Thọ An Hầu phủ để người ta chiêu đãi, dù sao Thọ An Hầu phủ tuyệt đối không thể thất lễ cữu gia.

Nhưng mà Minh Trạm ở đế đô lâu hơn Minh Nghĩa, còn nữa, Minh Trạm là đích tử, tự mình áp kiệu đi Thọ An Hầu phủ quả là cho bọn họ thể diện. Hơn nữa, với sự khôn khéo của Minh Trạm thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì sơ suất.

Phượng Cảnh Nam vốn tưởng rằng Minh Trạm sẽ phân cao thấp không chịu đi, nào ngờ Minh Trạm sảng khoái gật đầu, không có điểm gì là khó chịu. Còn vui vẻ đắc ý, bảo người ta làm cho hắn hai bộ trang phục hỉ sự để mặc vào ngày đại hỉ.

Làm cho Phượng Minh Lễ và Phượng Minh Nghĩa đều có chút lo sợ, liếc mắt nhìn nhau một chút, sợ Minh Trạm có mưu đồ.

Phượng Cảnh Nam nhìn thấy hết thảy, trong lòng thở dài một tiếng rồi phân phó Minh Trạm đi nghỉ ngơi.

Tâm tình của Minh Trạm cả ngày nay rất tốt, vì Minh Diễm sắp xuất giá nên đã sớm hồi phủ, Ngụy thái hậu có một chút áy náy đối với Minh Diễm nên đã tặng cho nàng không ít trang sức quý giá.

Khi Minh Lễ Minh Nghĩa bận rộn cùng quản gia và các quản sự bàn bạc về việc chuẩn bị tiệc rượu chiêu đãi như thế nào thì Minh Trạm lại chạy đến xem Minh Diễm, sợ Minh Diễm mắc chứng sợ hãi tiền hôn nhân, còn săn sóc an ủi Minh Diễm không ít lời hay.

Minh Diễm tràn đầy cảm kích đối với minh Trạm, kéo tay Minh Trạm mà nói, “Hảo đệ đệ, hôn sự của ta đều là ngươi âm thầm lo liệu nên mới có ngày hôm nay. Ngươi yên tâm đi, nghe nói Thọ An Hầu là người chính chắn ngay thẳng, chỉ cần hắn hiểu chuyện thì ta nhất định sẽ sống tốt thôi.”

Cho đến buổi tối khi lên giường nghỉ ngơi thì hàng lông mày của Minh Trạm vẫn mang theo vui sướng, khuôn mặt béo mũm mĩm, khóe môi nhếch lên, thật sự là cao hứng.

Phượng Cảnh Nam nhịn không được mà hỏi, “Đại tỷ của ngươi xuất giá nên ngươi vui vẻ như vậy à?”

Đương nhiên rồi, chỉ số thông minh của đối thủ rõ ràng thấp hơn hắn không chỉ một bậc, làm sao mà lại không cao hứng cho được.

Phượng Minh Lễ và Phượng Minh Nghĩa vội vàng muốn tới lui với đám người ở đế đô, lại bỏ qua quan hệ thông gia sang một bên. Đám nhân sĩ quyền quý có thể đến Trấn Nam Vương phủ thì người nào mà chẳng phải là lão hồ ly, chẳng lẽ chỉ dựa vào một hai câu liền có thể móc nối quan hệ với bọn họ hay sao?

Nực cười!

Mặc dù là Phượng Cảnh Nam thì e rằng cũng chưa thể xoay chuyển đám lão hồ ly này, huống chi là huynh đệ Minh Lễ.

Thọ An Hầu phủ thì khác, Phùng Thiệu Minh đã được ban tước, lại có mẫu thân là đại công chúa, cho dù lúc trước ở trong hoàng thất không được sủng ái nhưng danh hiệu của hai người này lại thật kiên cố. Nhìn Phùng Thiệu Minh là người thức thời, lại là thân tỷ phu….

Không đi lại thân cận với thông gia, ngược lại bỏ gốc lấy ngọn, để lấy một chút sĩ diện giao tình.

Đem cơ hội tốt nhường cho người ta, bảo Minh Trạm làm sao lại không hớn hở cho được?

Minh Trạm ngồi ở đầu giường ngâm chân, Xuyên Hoa ngồi xổm dưới đất, chiếc váy màu anh đào thêu hoa xuân kéo dài trên mặt đất, khiêm tốn mà xinh đẹp. Cầm lấy chân của Minh Trạm, xem chuẩn huyệt đạo, đắn đo dùng lực để xoa bóp cho hắn. Minh Trạm thoải mái khép hờ đôi mắt híp, hơi ngửa đầu, bộ dáng hưởng thụ, nếu có thể nói thì e rằng đã cất tiếng kêu ồ ồ.

Phượng Cảnh Nam bình thường quen bày ra bộ mặt bí hiểm không hề thay đổi, khi ngủ cũng mang theo vẻ mặt táo bón, vì vậy thật sự nhìn không được bộ dáng đức hạnh không có tiền đồ này của Minh Trạm.

Lại nói tiếp, Xuyên Hoa vốn là nô tỳ hầu hạ bên cạnh Phượng Cảnh Nam, biết một chút y thuật, xoa bóp huyệt đạo, ngày thường hầu hạ Phượng Cảnh Nam cực kỳ thoải mái, vì Minh Trạm nhìn thấy nha đầu kia biết xoa bóp cho nên cũng muốn Xuyên Hoa hầu hạ.

Một tiểu nha đầu thì Phượng Cảnh Nam chẳng luyến tiếc gì, chẳng qua nhìn thấy bộ dáng đắc ý suy nghĩ đen tối của Minh Trạm thì lại cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.

Hết bận rộn với hôn sự của Minh Diễm thì lại đến việc hội nghị hôn sự của Phượng Minh Lễ.

Công tử thế gia, nối dõi tông đường và làm rạng rỡ tổ tông đều quan trọng như nhau. Thời điểm thành hôn cũng sớm, tỷ như Tiên đế, mười ba đã thành hôn, lúc ấy có hoàn thành chuyện kia hay không thì cũng không rõ.

Giống Phượng Cảnh Nam, mười bảy tuổi mới thành hôn, ở trong vương thất thế tộc thì đã xem là muộn.

Phượng Minh Lễ và Minh Diễm cùng tuổi, chỉ cách nhau hai tháng, lúc trước hôn sự của Minh Diễm là do Ngụy thái hậu lựa chọn, đến phiên Phượng Minh Lễ thú thê thì lại do Phượng Cảnh Nam đích thân lo liệu ở đế đô, có thể thấy được trọng lượng của hai người này ở trong lòng của Phượng Cảnh Nam đúng là cách một trời một vực.

Chẳng qua chuyện này vô can với Minh Trạm. Với tính cách đa nghi của Phượng Cảnh Nam, nếu Minh Trạm phát biểu ý kiến đối với hôn sự của Minh Lễ thì nói không chừng sẽ bị chụp cho cái mũ là có ác ý.

Hôn sự của Minh Lễ, Ngụy thái hậu và Ngụy quý phi cũng ra tay đắc lực, trước tiên liệt kê danh sách các khuê tú ở đế đô, đều là nữ nhi của những phủ có ban tước.

Cuối cùng hai cô cháu trải qua lớp lớp bình luận và sàng lọc, chọn ra năm người như sau: trưởng tôn nữ của Thọ Ninh Hầu, Điền Như Ý.

Thứ nữ của Bình Dương Hầu, Mã Ngọc Thanh.

Trưởng nữ của Định An Hầu, Trịnh Uyển.

Trưởng tôn nữ của An Quốc Công, Phó Nhu Gia.

Trưởng tôn nữ của Vệ Quốc Công, Tạ Bình.

Hoàng tử mà tuyển phi có lẽ cũng chỉ như thế.

Ngay cả Minh Diễm cũng bị tuyên vào trong cung để giúp đỡ xem mắt, Minh Diễm rất biết chừng mực, tất nhiên sẽ không nhiều lời, mấy người nữ nhi này đều được tuyển chọn khắt khe kỹ lưỡng, gia thế dung mạo đều là nhất đẳng. Dù sao nàng chỉ phụ trách khen người ta nói lời hay mà thôi, hôn sự của Minh Lễ đã có người khác phiền não giùm.

Tỷ như Hoàng đế bệ hạ cùng đệ đệ Phiên Vương của hắn, Phượng Cảnh Kiền đương nhiên muốn chọn cho Minh Lễ một hôn sự tốt đẹp, chẳng qua hắn cũng không muốn nhìn thấy Minh Lễ có liên lụy quá thân đối với thế lực trong triều. fynnz810

Trong phương diện này, Phượng Cảnh Nam và huynh trưởng Hoàng đế của hắn đã sớm rất ăn ý.

Cho nên Bình Dương Hầu đóng quân tại tây bắc bị loại bỏ đầu tiên trong danh sách; trưởng tử của Định An Hầu chính là thám hoa, nay đang ở Hàn Lâm Viện, Phượng Cảnh Kiền tính trọng dụng người này, vì vậy Trịnh Uyển cũng không phải người để lựa chọn.

An Quốc Công, Vệ Quốc Công là lão công phủ được truyền từ đời này sang đời khác, tuy có danh quốc công nhưng lại không có miếng. Vả lại trong phủ lại giao thiệp rắc rối phức tạp, không nên kết thông gia nhưng cũng không phải là không thể.

Còn lại chính là Điền Như Ý của nhà Thọ An Hầu, Điền gia là bên ngoại của Tiên hoàng hậu, nay cũng có nữ nhi ở trong cung làm phi, kết thành thông gia với Trấn Nam Vương phủ quả thật là sự lựa chọn tốt nhất, chỉ có một điều chính là lão bà của thế tử nhà Thọ An Hầu mang họ Ngụy, chính là tam điệt nữ của Ngụy thái hậu.

Lúc trước khi nhị hoàng tử Phượng Minh Lan tuyển phi thì Ngụy thái hậu định đem Điền Như Ý cho Phượng Minh Lan làm phi, chẳng qua Phượng Cảnh Kiền thấy Điền Như Ý chưa đến tuổi cập kê nên khéo léo từ chối ý tứ của Ngụy thái hậu.

Nay Điền Như Ý lại nằm trên danh sách, hơn nữa lại rõ ràng nằm ở vị trí cao nhất.

Ngụy Ninh lo lắng muốn chết, trong lòng nôn nóng sốt ruột.

Từ khi thông qua lão bà mà hắn biết được cô cô cố ý muốn làm cho nữ nhi của tỷ tỷ gả cho Phượng Minh Lễ thì Ngụy Ninh mất ngủ ba đêm. Nhà mình đã có một thái hậu, một quý phi, một hoàng tử, ba điệt tử ở Trấn Nam Vương phủ, bị người đặt lên lò nướng, vậy mà đám già trẻ lớn bé này còn muốn kết thông gia với Trấn Nam Vương phủ, sống đủ quá rồi cho nên muốn chết sớm có phải hay không?

Ngụy Ninh cân nhắc mấy ngày, trúng cử là Điền Như Ý, hắn họ Ngụy, Thọ Ninh Hầu không phải dễ chọc, Ngụy Ninh không có lý do gì để xen vào chuyện Điền gia muốn gả nữ nhi, tuy rằng hắn cực kỳ chán ghét hôn sự này.

Không thể xen vào Điền gia thì chỉ có thể thay đổi suy nghĩ của Trấn Nam Vương phủ.

Ngụy Ninh cố ý đến Trấn Nam Vương phủ một chuyến, thừa dịp Phượng Cảnh Nam mang theo Minh Lễ Minh Nghĩa Minh Kỳ đến khu vực săn bắn.

Minh Trạm là một kẻ không có hứng thú đối với vận động. Đương nhiên Phượng Cảnh Nam cũng vui vẻ đồng ý cho hắn ru rú trong phủ. Minh Phỉ bị Ngụy thái hậu triệu vào Từ Ninh Cung cho nên toàn bộ Trấn Nam Vương phủ chỉ còn lại một mình Minh Trạm.

Có thể nói là Ngụy Ninh đến rất đúng lúc.

Chính vì lần gặp mặt này mà hắn đã khéo léo từ chối vinh dự được đi săn bắn cùng hoàng thất.

…………

P/S: ồ…ba cái hằm bà lằng quan hệ dây nhơ rễ má trong này làm ta cũng rối mù =)). Tóm lại là bạn Ninh không muốn nhà họ Ngụy liên hệ quá nhiều với triều đình, như vậy bạn sẽ gặp nguy hiểm , dù sao thì chẳng ông vua nào thích một dòng họ có thế lực quá lớn ở trong triều, bạn làm như vậy là để nịnh vua a :>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.