Minh Diễm bởi vì biết cách quan sát sắc mặt cho nên hầu hạ Ngụy thái hậu rất chu đáo, chiếm được cảm tình của Ngụy thái hậu. 
Minh Phỉ thì không cần như thế, Ngụy thái hậu đối với người nhà Ngụy gia có một loại thiên vị bẩm sinh, huống chi Minh Phỉ giống như hoa đào tháng ba, mềm mại nhu mì. Nữ hài tử xuất thân cao quý, mỹ mạo cũng là hạng nhất. 
Khi còn trẻ Ngụy thái hậu cũng thích hoa cỏ, y phục trang điểm, đáng tiếc thân phận không cao cho nên thứ tốt không tới phiên mình. Đến khi trở thành Thái hậu đeo châu đội ngọc, nhưng bất đắc dĩ là đã quá thì, càng thêm cảm thán, thế sự thật khó lưỡng toàn. Nay thấy tôn nữ yêu kiều tươi tắn, trong lòng yêu thích không thôi, đồng thời cũng mang ra nhiều món trang sức trong đáy rương, đeo lên người của Minh Phỉ cho thêm màu mè chói lọi. Ngụy thái hậu ngắm nhìn, cũng có thể hoài niệm một chút thanh xuân đã qua của đời mình. 
Minh Phỉ ngồi bên cạnh Ngụy thái hậu, bên tai tinh tế cùng Ngụy thái hậu nói về chi tiết đưa lễ cho Khổng gia, chọn tám món nào, sau đó Khổng gia hoàn lễ thế nào, tốt xấu như thế nào. Cuối cùng Minh Phỉ đẩy lên con bướm ngọc tinh xảo đáng yêu rất sống động ở bên tóc mai rồi than thở một tiếng, “Hoàng tổ mẫu, tôn nữ còn tưởng rằng sẽ là Như Ý tỷ tỷ, thật đáng tiếc a, tôn nữ và Như Ý tỷ tỷ rất có duyên mà.” 
“Đây là duyên phận tỷ muội của các ngươi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-tu-nan-vi/2374641/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.