Ngụy Ninh bị bánh màn thầu hoàng tước trét đầy mỡ trên mặt, Thanh phong mang chậu nước đến, cùng Minh Nguyệt hầu hạ Ngụy Ninh rửa mặt chải đầu.
Cột tóc lại một lần nữa, chỉnh trang lại mão y, khôi phục bộ dáng tao nhã ôn hòa của một quý công tử.
Minh Trạm chỉ nằm nghiêng người dựa vào trường kỷ mà lẳng lặng nhìn Ngụy Ninh, bỗng nhiên cảm thấy người này thật sự biết cách ngụy trang. Ngụy Ninh cốc đầu Minh Trạm một cái rồi xoay người đi theo thái giám truyền chỉ.
Sắc mặt của Phượng Cảnh Kiền không vui, Ngụy Ninh cảm thấy cần phải cẩn thận, tiến vào hành lễ và thỉnh an.
Phượng Cảnh Kiền đuổi nội thị ra ngoài, trực tiếp hỏi, “Ngươi đã bịa đặt tung tin thất thiệt gì với Thái hậu? Có biết ngươi dọa cho Thái hậu đổ bệnh rồi hay không?”
Ngụy Ninh nhất thời không phản ứng được, không thể nào, hắn cũng chưa nói cái gì mà!
“Hoàng thượng, thần chỉ phụng ý chỉ của ngài để đi khuyên giải an ủi Thái hậu một chuyến, thật sự không dám nói năng lung tung.” Ngụy Ninh oan muốn chết.
Phượng Cảnh Kiền tức giận vỗ mạnh xuống bàn một cái rồi trách mắng, “Chuyện Minh Trạm uống thuốc độc, ngươi hỏi thăm được chuyện này từ ai!” Dám an bài người ở Thạch Lưu viện, ngươi không còn muốn sống nữa có phải hay không.
“Chuyện này à….Đây không phải là thần tùy tiện bịa chuyện đâu, nghĩ rằng Thái hậu nương nương đau lòng tôn tử cho nên nhất định không đành lòng ép buộc hắn quá mức.” Nghe nói là việc này thì Ngụy Ninh liền yên lòng một chút, chậm rãi nói, “Ngày trước thần thẩm vấn một vụ án, nói là nhà kia muốn rước về một kế mẫu, nhưng đích tử của nhà đó lại rất hận kế mẫu này, cứ tìm cách để đuổi kế mẫu ra khỏi gia môn. Chẳng qua vị kế mẫu cũng là người thông minh, lại được phụ thân của hắn yêu thích, tam thư lục lễ thú kế thất vào cửa, làm sao có thể dễ dàng đuổi kế mẫu ra ngoài cho được. Cái tên đích tử này đã nghĩ ra một biện pháp, có một lần kế mẫu tự mình nấu ăn, đích tử đã bỏ thạch tín vào thức ăn rồi tự mình ăn. Nghĩ rằng nếu mình bị trúng độc thì người đầu tiên bị hoài nghi nhất định là kế mẫu, như thế lại xảy ra một vụ hãm hại dơ bẩn, nào ngờ không khống chế được lượng thạch tín, lập tức tự thuốc chết chính mình. Sau đó mới tra ra manh mối việc này, mọi người đều không thể tin nổi.”
“Thái hậu nương nương có thân phận cao quý, Minh Trạm lại là một người có cá tính cực đoan, thật sự rất khó khuyên bảo. Thần nghĩ Thái hậu là tổ mẫu của Minh Trạm, dù sao thì cũng phải có tình cảm bà cháu, vì vậy liền bảo rằng Minh Trạm đã sớm không muốn sống, mỗi ngày đều ăn thạch tín, nếu Thái hậu cứ lạnh nhạt với hắn, thậm chí….làm cho Minh Trạm nổi giận thì nói không chừng sẽ ăn thạch tín sau đó chạy đến Từ Ninh cung mà toi mạng, đến lúc đó bất luận ai sai ai đúng thì phải ăn nói với Trấn Nam Vương như thế nào đây.” Ngụy Ninh cảm thấy kế sach này của mình thật anh minh, nói ra tiền căn hậu quả, “Đầu tiên Thái hậu nương nương sẽ e dè tình cảm mẫu tử với Trấn Nam Vương, thứ hai phải lo lắng đến tình cảm bà cháu với Minh Trạm, thứ ba phải quan tâm đến tình cảm huynh đệ của Hoàng thượng và Trấn Nam Vương, đương nhiên sẽ dịu dàng với Minh Trạm hơn một chút.”
Phượng Cảnh Kiền cười lạnh ba tiếng, “Nói rất đúng, hiện tại Thái hậu lo lắng đến mức nằm trên giường không dậy nổi, buộc trẫm phải đuổi Minh Trạm về Vân Nam, ngươi phải tiếp tục bịa thêm một chuyện nữa để an ủi Thái hậu khỏe lại mới được.’
Ngụy Ninh nhất thời nghẹn họng, không còn giữ nguyên thái độ tiêu sái như vừa rồi, ấp úng nói, “Thần nói chuyện phân lượng hữu hạn, sợ rằng Thái hậu không chịu tin, hay là Hoàng thượng anh minh thần võ, không bằng giúp thần nói thêm một chút.” Dù sao mẫu thân cũng là của ngài, Thái hậu là vì lo lắng cho giang sơn của ngài nên mới đổ bệnh, Ngụy Ninh suy nghĩ một cách vô lại.
Phượng Cảnh Kiền cười lạnh, “Trẫm coi trọng việc ngươi đi lại thân cận với Trấn Nam Vương phủ.”
Ngụy Ninh phản xạ có điều kiện, lập tức run rẩy, liền mở miệng nói, “Kỳ thật chuyện này, tuy rằng thần có một chút bắn tiếng đe dọa, nhưng là vì thần thấy tính tình của Minh Trạm quả thật có một chút quá mức kịch liệt. Mượn cơ hội này mà nói chuyện ở Từ Ninh cung, kỳ thật chỉ là một ly trà, tính tình của hắn hiện tại thật sự không nhỏ. Với bản tính như vậy, Trấn Nam Vương lại không thích hắn, cũng không hòa hợp với các huynh đệ, hắn cũng chưa bao giờ bận tâm, cũng chẳng nể mặt Thái hậu. Mỗi khi thần nghĩ đến việc này, lại suy nghĩ thêm một lần nữa, hắn sống rất ung dung tự tại là dựa vào cái gì? Chẳng qua là vì vua cũng thua thằng liều, nói thì nghe không xuôi tai, nhưng thần cảm thấy Minh Trạm ở trong cung đã mang ý niệm không tốt ở trong đầu, nếu ép hắn quá đáng, hắn thật sự làm ra cái gì thì đến lúc đó chúng ta cũng không lường được.”
“Vậy ý của ngươi là kêu trẫm đưa hắn về Vân Nam?” Phượng Cảnh Kiền hỉ nộ khó lường mà hỏi như vậy.
“Ý của thần là tứ công tử không phải người có thể chịu uất ức, hôm nay hắn đắc tội tất cả mọi người, hắn lại còn nhỏ, còn cần Hoàng thượng bảo vệ.” Ngụy Ninh cung kính, lại nói tiếp, “Hôm nay thần đi thăm tứ công tử nhưng thật ra lại gặp được một chuyện kỳ lạ. Khi vui đùa với tứ công tử, hắn đột nhiên kêu hai tiếng a a, thật ngắn ngủi, thần muốn làm cho hắn phát âm nhưng hắn chỉ nói cổ họng bị đau.”
Tuy rằng Phượng Cảnh Kiền vẫn chưa nói chuyện nhưng Ngụy Ninh lại cảm thấy không khí trong điện nhất thời trở nên lạnh lẽo, liền lên tiếng một cách cẩn thận, “Nói đến việc tứ công tử bị câm cũng thật lạ, mọi người đều bảo rằng câm điếc đi chung, nghe không được âm thanh thì không thể nào bắt chước để nói cho nên mới trở thành câm. Nhưng thính giác của tứ công tử hoàn toàn bình thường mà vẫn không thể nói, đây là trường hợp đầu tiên mà thần gặp phải.”
Phượng Cảnh Kiền thở dài, “Cổ họng của hắn, không nói đến Trấn Nam Vương thỉnh danh y danh sĩ, ngay cả thái y trong Thái y viện cũng đã đi xem mười mấy lần. Nếu hắn nói cổ họng đau thì trẫm sẽ phái thái y cẩn thận đi xem thử, nếu có thể phát âm thì cũng là phúc khí của Trấn Nam Vương. Thôi, chuyện của Thái hậu cứ để trẫm đi khuyên nhủ, ngươi đến Thái y viện gọi Thái ý đi Thạch Lưu viện xem cổ họng cho Minh Trạm đi.”
Mụ nội nó Hoàng đế, lão tử mới báo cáo với ngươi, vừa xoay lưng lại thì ngươi đã bán lão tử cho Minh Trạm. Bồi dưỡng ra một chút giao tình đều bị ngươi khuấy cho tan hết.
Trong lòng thóa mạ một trận cho hả dạ, Ngụy Ninh lĩnh chỉ tạ ơn.
Ngụy Ninh ngươi làm chó săn thật xứng chức a, Minh Trạm ngồi trên ghế để thái y tỉ mỉ kiểm tra từ trong ra ngoài một lần.
Nếu có biện pháp thì e rằng hắn đã sớm phát âm được.
Quả nhiên thái y chỉ nói mấy câu lôi thôi dài dòng, kê đơn thuốc bao gồm mấy loại dược tầm thường dùng để thông cổ, mấy thứ này Minh Trạm đã uống từ bé đến lớn, chỉ cần ngửi cũng biết bên trong có mấy loại dược liệu nào.
Thái y kê đơn xong thì liền cáo lui rời đi, Ngụy Ninh lại đặc biệt chú ý đến cổ họng của Minh Trạm, hỏi hắn, “Có thể kêu lại hai tiếng hay không?”
Minh Trạm kéo lấy tay của Ngụy Ninh rồi viết nói, “Cũng chỉ đến thế mà thôi.” Lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Ngụy Ninh đã lâu chưa từng sượng mặt như vậy, ý tứ của Minh Trạm rất đơn giản: Chó săn Ngụy Ninh được tín nhiệm cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa đi mật báo liền bị chủ tử bán trở về.
Đương nhiên, Minh Trạm được tín nhiện cũng chỉ đến thế mà thôi. Phượng Cảnh Kiền ngay cả đối với nhi tử của chính mình cũng chỉ có thể tin bảy phần, huống chi Minh Trạm là nhi tử của đệ đệ hắn, đệ đệ hắn lại là Phiên Vương khiến người ta bất an. Với thân phận của Minh Trạm thì việc có thể làm cho Phượng Cảnh Kiền tin tưởng một trăm phần trăm là chuyện nằm mơ ban ngày.
Chỉ cần Phượng Cảnh Kiền bảo hộ an toàn của hắn thì hắn đã vừa lòng.
Nhưng Ngụy Ninh thì khác, đây là điệt tử của mẫu thân nhà hắn, là cữu gia biểu đệ của Phượng Cảnh Kiền. Hóa ra Phượng Cảnh Kiền đề phòng Ngụy Ninh đến mức này. Hoặc là nên nói Phượng Cảnh Kiền không hy vọng Ngụy Ninh và Minh Trạm đi lại thân cận quá đáng như vậy.
Ngụy Ninh kêu thảm thiết trong lòng: Cái tên tiểu tử câm nhà ngươi, vì sao lại bới móc chuyện này a! Hoàng thượng vừa ly gián tình thầy trò của ta và ngươi, hiện tại ngươi lại ly gián tình cảm quân thần của ta và Hoàng thượng! Lão tử còn phải kiếm ăn dưới tay của hắn mà!
“Tiểu tử xấu xa.” Ngụy Ninh cười mắng một câu, ngược lại vẫn trấn tĩnh như trước, mặc dù hắn chưa tu dưỡng công phu nhịn nhục, bất quá cũng có thể chịu nổi những lời châm chọc của Minh Trạm. Kỳ thật đây cũng không tính là châm chọc, một phần lớn trong đó là sự thật. Đối với ngoại thích mà nói thì Hoàng đế thường hay rất đề phòng, Phượng Cảnh Kiền để cho hắn an toàn leo đến chức vị Đại Lý Tự Khanh cũng đã xem như không khắt khe rồi.
Ngọc Bích dâng trà lên, ngụy Ninh uống hơn phân nửa tách trà thì mới ung dung cáo từ.
Hiển nhiên là Phượng Cảnh Kiền đã được thái y bẩm báo, trong sắc mặt có vài phần tiếc nuối cảm khái.
“Ngươi và Minh Trạm có quan hệ tốt, nên khuyên nhủ an ủi hắn mở rộng tấm lòng.”
Ngụy Ninh có một chút không tình nguyện, “Hoàng thượng tốt nhất là thỉnh một người khác có cá tính thì tốt hơn, thần chịu không nổi mồm mép của tứ công tử.”
Phượng Cảnh Kiền bật cười, “Sao, Minh Trạm đắc tội với ngươi à? Nói nghe một chút thử xem, nếu là lỗi của hắn thì trẫm sẽ bảo hắn nhận lỗi với ngươi.”
“Thần nào dám. Hoàng thượng không còn gì phân phó thì thần xin cáo lui trước.”
Xem ra Minh Trạm nói rất khó nghe, da mặt dày như Ngụy Ninh mà còn nhịn không được, Phượng Cảnh Kiền mỉm cười an ủi, “Minh Trạm tuổi còn nhỏ, ngươi làm trưởng bối nên khoan dung một chút, chẳng lẽ lại muốn so đo với hắn hay sao.”
Không đứng vào vị trí của người ta thì làm sao mà biết. Ngụy Ninh vẫn lãnh đạm như cũ, “Thần xin cáo lui.”
Phượng Cảnh Kiền thật sự tò mò không biết Minh Trạm đã nói lời gì khó nghe mà lại đắc tội Ngụy Ninh thành bộ dáng này. Đương nhiên với tính tình của Ngụy Ninh thì loại tức giận như vậy sẽ có một nửa là giả vờ, chẳng qua vẫn tức giận không phải hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]