Chương trước
Chương sau
Thái độ của Minh Kỳ đối với hôn sự làm cho Minh Trạm cực kỳ bất ngờ.

Sau khi biết được tạm thời không cần thành hôn thì Minh Kỳ liền trịnh trọng nói lời cảm tạ với Minh Trạm.

Minh Kỳ nhìn thấy nét mặt không giấu nổi kinh ngạc của Minh Trạm, liền mỉm cười nói, “Sao, ngươi cảm thấy ta rất thích được thành hôn với Nguyễn gia hay sao?”

Minh Trạm sờ sờ lỗ mũi, tự ý đi đến nhyễn tháp rồi ngã người ngồi xuống, kêu đau xương sống thắt lưng tay chân, liên tục kể khổ, “Làm ta uổng công, suýt nữa đã trở mặt với lão gia nhà này.” Hầy, năm đó Võ Tắc Thiên đoạt được quyền bính từ trong tay trượng phu, ngay cả nhi tử của mình mà cũng không nguyện chia sẻ. Nay Minh Kỳ nắm binh quyền, đương nhiên cũng không nguyện ý có một trượng phu dã tâm bừng bừng như hổ rình mồi đứng phía sau.

Không tồi, trên phương diện này thì hắn và Minh Kỳ có cùng lập trường.

Minh Kỳ rót một tách trà cho Minh Trạm, nghe hắn nói như vậy thì liền đấm một cú vào đầu của hắn, giáo huấn hắn, “Không biết lớn nhỏ, chẳng chịu phân biệt tôn ti trật tự, ta nghe xong còn muốn đấm ngươi, huống hồ gì phụ vương nghe được thì làm sao chịu nổi.”

Tình cảm của Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam vô cùng tốt, nghe Minh Trạm gọi Phượng Cảnh Nam là lão gia nhà này, đương nhiên là khó chịu, Minh Trạm cười he he vài tiếng, bất quá vẫn tiến lên, chớp mắt rồi hỏi khẽ, “Nhiều nam nhân như vậy mà ngươi chẳng nhìn trúng ai à?”

“Không có, đã nói là không có mà! Bảo ta nói một trăm lần thì cũng vậy, nếu có thì ta đã sớm đoạt hắn vào trong phủ rồi.” Minh Kỳ mất kiên nhẫn.

Minh Trạm uống vài ngụm trà rồi tiếp tục nói, “Cũng là do phụ vương cho ngươi đi diệt sào phỉ làm chi, nay nói chuyện chẳng khác gì đám sơn vương.”

Minh Kỳ chọn một miếng đường mềm ngậm vào miệng, “Ta đã sớm nghĩ đến, về sau ngươi sinh một tiểu hài tử cho ta làm con thừa tự, ta sẽ không cần phải thành hôn.”

Minh Trạm sờ sờ đầu, hắn vẫn còn là một tiểu đồng nam mà chưa gì đã bị người ta đặt cọc hết hai đứa con rồi, Minh Trạm thử hỏi, “Minh Kỳ, chẳng phải ngươi muốn thương lượng với ta một chút hay sao?”

Minh Kỳ liếc mắt nhìn Minh Trạm một cách kỳ dị, “Chẳng phải ta đang thương lượng với ngươi hay sao?”

Lại hỏi thêm một câu, “Hay là ngươi không đồng ý?”

“Chậc, chuyện này hiện tại có nói thì cũng còn sớm lắm.” Minh Trạm rầm rì vài tiếng, Minh Kỳ thấy Minh Trạm không hứa hẹn chắc chắn, liền nhướng mày nói, “Ngươi thật sự là khó chịu, sớm cái gì mà sớm, hay là phải chờ đến tám chín mươi tuổi thì mới tính? Ngày thường thông minh sáng dạ, hiện tại vì sao lại ngốc nghếch như thế? Ta không muốn thành thân, ngươi không đem nhi tử của mình cho ta, chẳng lẽ bảo sau này ta phải nhận nhi tử của Minh Lễ làm con thừa tự hay sao?”

Minh Trạm hiểu ý của Minh Kỳ, bất quá hắn vẫn rất có tình cảm với Minh Kỳ, trước đây Minh Kỳ thường che chở hắn, Minh Trạm thật sự khuyên nhủ, “Ngươi quay về Vân Nam rồi hảo hảo ngẫm lại chuyện này, dù sao cũng không thể độc thân cả đời, ngày sao trở thành lão xử nữ thì làm sao đây.”

Nghe thấy ba chữ lão xử nữ, trong mắt của Minh Kỳ liền phun ra hỏa, trực tiếp đá Minh Trạm ra khỏi cửa. Tiếp theo liền căm giận, cái tên tiểu tử chết tiệt này, càng ngày càng đáng ghét. Nhưng mà nghĩ đến Minh Trạm vẫn chưa chịu đáp ứng, ngược lại khuyên nàng suy nghĩ cẩn thận, Minh Kỳ lại nhếch môi, trong mắt mang theo vài phần cân nhắc, làm cho khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của nàng tăng thêm một chút ôn nhu.

Thấy Minh Trạm vừa đụng một cái liền nhảy dựng mà chạy, Minh Kỳ liền xoay người trở về phòng, gọi thị nữ đến thu dọn hành lý chuẩn bị quay về Vân Nam.

Minh Trạm không cần đến Lưỡng Hoài, hắn rảnh rỗi cho nên liền đến Đại Lý tự đi theo Ngụy Ninh thẩm án.

Phượng Minh Lan là người có tin tức nhạy bén, nghe nói Minh Trạm tự mình đến Đại Lý tự thì trong lòng liền buồn bực, “Tên tiểu tử kia chẳng hiểu quy củ gì cả, phụ hoàng cũng không hạ chỉ cho chúng ta bồi thẩm, hắn cũng không phải là người của Đại Lý tự, đi thẩm tra làm cái quái gì? Bất quá là chỉ đi phá rối thôi.” Vỗ cái bàn, “Ta cũng phải tiến cung.”

Trưởng sử quân Tiết Xuân Y vội vàng khuyên nhủ, “Điện hạ bình tĩnh một chút, chỉ là một chút việc nhỏ, cần gì phải kinh động Vạn tuế gia.”

Phượng Minh Lan chuyển mắt nhìn về phía Tiết Xuân Y, nhếch môi cười, “Tiên sinh quá lo, ta cũng không phải muốn đi cáo trạng, chỉ là cơ hội tốt thì không nên bỏ qua. Lúc trước phụ hoàng hạ chỉ để bổn Vương đến Lưỡng Hoài điều tra thuế muối, nay mặc dù hành trình tạm hoãn nhưng bổn Vương cũng nên hội thẩm kẻ buôn lậu muối to gan lớn mật này.”

“Điện hạ, thuế muối ở Lưỡng Hoài trước nay rắc rối phức tạp, rút giây động rừng, hiện tại điện hạ tham gia vào vụ án này, dựa theo thân phận của điện hạ thì e rằng sẽ bị người ta giậu đổ bìm leo, cũng không phải hành động sáng suốt.” Giọng nói của Tiết Xuân Y không cao cũng không thấp, trật tự rõ ràng, “Còn nữa, thuế muối ở Lưỡng Hoài từ trước đến nay đều là tâm phúc của bệ hạ chưởng quản, nếu điện hạ điều tra rõ ràng, đầu tiên sẽ khó tránh khỏi bị người ta xem là lá chắn, kết thêm cừu gia, tiếp theo, cho dù thanh trừng thuế muối thì các quan viên khác được bổ nhiệm vẫn là người của bệ hạ, chúng ta không thể chen chân vào muối chính trị, điện hạ không cần phải phí công vô ích.”

Phượng Minh Lan thản nhiên cười cười, bình thản nói, “Xuân Y, nếu ta chỉ ngồi ở chỗ này, không làm gì khác, tuy sẽ không đắc tội với ai nhưng nếu như thế thì ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội, phụ hoàng sẽ đối xử với một hoàng tử vô dụng như thế nào. Về phần đắc tội người, gây thù kết oán, Xuân Y, đám người mà ta cố gắng lấy lòng cũng chẳng ai nói giúp ta một chút lời hay ý đẹp nào. Ngày đó, chuyện của tiểu Quận quân, có thể chân chính ra mặt thay ta chính là mẫu thân của ta mà thôi, mà chân chính bảo hộ ta chính là phụ hoàng. Nếu như thế thì ta cần gì phải sợ đắc tội với kẻ khác cơ chứ?”

“Những người này vẫn chưa chân chính phụ thuộc vào ta, ta và bọn họ cũng không có giao tình, cần gì phải lo lắng tâm tình và lập trường của bọn họ. Nhưng ta có trách nhiệm với Đại Phượng, ta là trưởng tử của phụ hoàng, cho dù ta cả ngày ngồi ru rú trong Vương phủ, nhường ngai vàng cho kẻ khác thì tân quân tương lai có thể để cho ta sống yên ổn cả đời hay sao?” Phượng Minh Lan lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ta sinh ở trên chiến trường, ngoại trừ tiếp tục chiến đấu thì không còn lựa chọn nào khác.”

Phượng Minh Lan nghiêm mặt nói, “Thuế muối có lẽ phức tạp, có lẽ cố sức cũng không đạt được kết quả gì, ta cũng không cần phải đi lấy lòng ai!” Ta phải trước tiên làm cho phụ hoàng tin tưởng trong lòng của ta không chỉ có suy nghĩ vì lợi ích cá nhân. Muốn để người khác tin tưởng bản lĩnh của ngươi thì ngươi phải xuất ra bản lĩnh của mình trước đã.

Điểm này Phượng Minh Trạm làm tốt hơn bất cứ kẻ nào.

Khi Phượng Minh Lan đến Đại Lý tự thì Minh Trạm đang ôm một hộp hạt dưa hình hoa hồng cùng Tô Hạnh nói chuyện phiếm, dưới đất rải rác vỏ hạt dưa.

Chẳng qua nội dung nói chuyện không quá tốt đẹp, Minh Trạm nói, “Ngươi buôn lậu muối với quy mô như vậy, nhất định là thường xuyên giao tiếp cùng bọn quan viên. Bọn họ có bộ dạng thế nào, chắc là trong lòng của ngươi đã có tính toán, bất quá Đại Lý tự khác với Lưỡng Hoài, Lưỡng Hoài cần là tài, ngươi có bạc đương nhiên có thể thông đồng với nhau. Đại Lý tự chỉ là nơi thẩm án, ngươi mà chết thì những người khác có cầu tình cho ngươi hay không, có lẽ là ngươi không biết, Hoàng thượng vốn muốn phái chúng ta trực tiếp đến Lưỡng Hoài điều tra cho rõ ngọn nguồn, kết quả là bọn họ lập tức đem ngươi nộp cho triều đình. Ngươi đã đến đây thì xem như chết chắc.”

Phượng Minh Lan đứng trước cửa, cố ý làm ra một chút động tĩnh, Minh Trạm quay đầu nhìn thấy hắn thì không thể không đứng dậy, hai người chào nhau, Phượng Minh Lan nói, “Ngụy đại nhân có ở đây hay không?”

“Bảo là có việc, tiến cung rồi, nói ta cứ thẩm án trước.” Minh Trạm thuận miệng phân phó, “Đem ghế cho nhị hoàng tử an tọa.”

Mụ nó, đây cũng không phải là Đại Lý tự của ngươi, xem bộ dạng như chủ nhân của ngươi mà thật sự khiến người ta thấy khó chịu! Phượng Minh Lan không thay đổi sắc mặt mà ngồi xuống, nhìn bốn phía thạch thất, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ ở trên vách tường chiếu sáng cả gian phòng, mặt trên còn dùng sắt thô để chặn lại, bên trong có một bàn một ghế và một chiếc giường, không còn gì khác, phạm nhân bị cột tứ chi trên giường.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua ổ cửa sổ tiến vào trong ngục thất làm xua tan một chút hàn ý, Phượng Minh Lan nói, “Ta phụng lệnh phụ hoàng cùng thẩm tra vụ án này.”

“A?” Minh Trạm hơi giật mình, gãi gãi đầu nói, “Ta còn chưa thấy qua thương nhân buôn muối tư như thế nào, muốn có thêm một chút kiến thức, thật sự là phải thẩm án à?”

Phượng Minh Lan thiếu chút nữa đã hộc máu, mụ nội ngươi, không muốn thẩm án thì sáng sớm đến Đại Lý tự để làm gì! Nhịn xuống một hơi, Phượng Minh Lan nghiêm mặt nói, “Đương nhiên là phải thẩm án, thế tử hỏi tiếp đi.”

“Ta chưa từng thẩm án, không biết phải thẩm án như thế nào, nhị hoàng tử hỏi đi, ta không biết quá nhiều đâu.” Minh Trạm xem như là khiêm tốn. Hắn vốn chỉ tạm trú, làm sao có thể dùng giọng khách át giọng chủ cho được.

Nhưng thật ra hiện tại Phượng Minh Lan đã thu liễm tính nết, bèn cười hỏi, “Nghe nói thế tử đã sớm đến đây, lúc trước cùng tên buôn lậu muối này tán gẫu cái gì thế?”

“Hỏi hắn bí quyết buôn lậu.” Minh Trạm cũng không giấu diếm, “Hắn còn chưa nói hết thì nhị hoàng tử đã đến rồi.”

Tô Hạnh đột nhiên cười một tiếng, “Mọi người hay nói cá mè một lứa, quả nhiên đúng là vậy. Nhị vị quý nhân đã không đồng lòng, nếu không ngại thì cứ tách ra thẩm vấn Tô mỗ, đỡ phải đấu võ mồm một phen.” Hắn vốn xuất thân lỗ mãng, nhưng lại rất có thủ đoạn, đi buôn bán muối, lại biết đầu cơ, tụ tập một bang lưu manh du côn làm tay chân, tự nhận là một anh hùng lỗ mãng, nghe Minh Trạm cùng Phượng Minh Lan đối thoại đẩy tới đẩy lui, nhịn không được mà nói khích một câu, đôi mắt ti hí lại sáng như ánh sao.

Phượng Minh Lan rất có công phu chịu đựng, cũng không để ý đến lời khiêu khích của Tô Hạnh, chỉ ngồi xem Minh Trạm hành sự.

Minh Trạm cười cười, quay đầu ôn hòa nói với Tô Hạnh, “Ngươi nay là một phạm nhân, ta cùng với nhị hoàng tử là ngươi chi phối sinh tử của ngươi, ngươi lại đi so đo với chúng ta thì thật sự là đần độn.”

Nghe thấy hai chữ đần đồn thì Phượng Minh Lan liền nhịn không được mà bật cười.

Tô Hạnh trà trồn phố phường, học thức đương nhiên không thể sánh bằng Minh Trạm và Phượng Minh Lan, bất quá hắn cũng không vừa, cười khặc khặc một cách quái dị, “Chẳng phải quý nhân muốn ép ta nói ra chuyện muối tư hay sao? Ta không nói thì quý nhân cũng sẽ không xử trảm ta nhanh như vậy!”

Minh Trạm nghiêng đầu, nói với hắn, “Thứ nhất, mặc dù ta không thể xử trảm ngươi, bất quá có thể tra tấn ngươi, quất roi, đóng đinh ngón tay, ghế hùm, lạt tiêu thủy, mấy thứ này đều là tầm thường, còn có một chút lợi hại phải do nhân sĩ chuyên nghiệp đến giảng giải, tỷ như dùng kìm sắt bóp vụn từng phần xương cốt trên người của ngươi. Thứ hai, cho dù ngươi có thoát khỏi khổ hình nhưng còn phụ mẫu thê nhi của ngươi thì sao? Ngươi không nhận tội thì có thể cho dùng cùng hình phạt như vậy lên người của bọn họ, kêu ngươi ngồi một bên nhìn. Đến lúc đó ngươi có chịu nhận tội hay không? Hoặc là cắt thịt bọn họ ra từng lát rồi đặt trên lò nướng chín, sau đó đút cho ngươi ăn, ngươi có chịu hay không?”

Sắc mặt của Tô Hạnh trở nên trắng bệch, Minh Trạm cười, “Mấy thứ này đều rất nhẹ nhàng. Bần không đấu với phú, dân không tranh cùng quan. Tô Hạnh, ngươi phải hiểu rõ đạo lý này chứ. Đương nhiên ngươi có thứ mà ta cảm thấy hứng thú, nhưng nhiêu đó không có nghĩa ngươi có thể uy hiếp ta. Ngươi nay đã là con cá trên thớt, ta nguyện ý trao đổi với ngươi thì ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, cơ hội này không phải ai cũng có. Ngươi làm cho ta cao hứng thì ta sẽ không để cho da thịt của ngươi chịu khổ, không liên lụy phụ mẫu thê nhi của ngươi, cho ngươi chết nhanh chóng, đây đều là tạo hóa của ngươi.”

“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi vẫn còn một chút tác dụng. Bất quá ta thật sự không thể lý giải ý đồ chọc giận ta một cách ngu ngốc của ngươi.” Minh Trạm không thể phủ nhận Phượng Cảnh Nam ảnh hưởng đến hắn rất lớn, hiện tại tất cả những gì hắn học được đều dùng trên người của Tô Hạnh. Hắn chân thành đứng dậy, tư thái đứng đắn, im lặng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Hạnh rồi nói, “Ngươi nên nghĩ lại tình cảnh của mình một chút, Tô Hạnh. Không phải tất cả mọi người đều dễ tính như ta, cũng không phải tất cả mọi người đều không so đo với sự vô lễ của ngươi như vậy.” Ôm hộp hạt dưa, hắn đi ra ngoài.

Phượng Minh Lan đương nhiên sẽ không lưu lại, theo Minh Trạm rời khỏi đại lao. Hơn nữa, hắn quyết định phải tặng cho Minh Trạm một lợi ích thật lớn.

………….

P/S: Không biết sau này em Trạm có con để cho bé Kỳ ko nữa, chưa gì đã bị đặt cọc 1 đứa cho tiểu quận quân rồi, đâu có nhiều con để đặt cọc như vậy, đây là đam mỹ mà o_o.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.