Chương trước
Chương sau
Phượng Cảnh Kiền là một nam nhân thích ngồi lê đôi mách.

Hắn không ngừng hỏi thăm đệ đệ, “Minh Trạm có thân cận thị nữ hay không? Ngươi không cần quá câu nệ đối với hắn, nếu hắn thật sự thích thì cứ cho làm thị thiếp trước đi. Ngày sau nếu có thể mang thai sinh dục thì thăng làm trắc phi cũng được.”

Phượng Cảnh Nam không ngờ Minh Trạm lại phản cảm đối với chuyện thú thê như vậy, có vài công tử hào môn thế gia cũng thích nam phong, bất quá người ta vẫn thú thê trước, sau đó nạp vài tên thị đồng thì cũng không bị chỉ trích nặng nề, Minh Trạm lãnh đạm đối với nữ sắc làm cho người ta sinh nghi. Hắn nói với huynh trưởng, “Không biết thế nào, nha đầu trong viện của hắn đều mỹ mạo, nhưng đến tuổi này mà cũng chẳng thấy hắn có động tĩnh gì.”

“Chẳng lẽ hắn không biết?” Không đến mức này chứ, rõ ràng là đã dạy rồi mà.

Phượng Cảnh Nam nổi giận đầy mình, mắng, “Quái nhân, từ nhỏ đã là quái nhân rồi.”

Minh Trạm cao ngạo hồi phủ, mặc dù miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, bất quá hắn là kẻ bị hại, vả lại Hoàng thượng cũng đã đích thân lên núi đón hắn hồi phủ.

Có thể diện, rất có thể diện.

Vì vậy Minh Trạm cảm thấy chấp nhận nữ nhi Nguyễn gia làm tiểu thiếp cũng chẳng đáng là gì.

Ba ngày hắn không hồi phủ, liền đi thỉnh an Vệ vương phi trước.

Vệ vương phi cười, “Quả nhiên Phật môn là nơi thanh tịnh, nhìn càng thêm có tiền đồ.”

“Mẫu thân.” Minh Trạm ngồi bên cạnh Vương phi, cười nói, “Phụ vương nói nha đầu Nguyễn gia lấy thân phận trắc phi vào phủ.”

“Cũng chỉ đành như thế.” Vệ vương phi không hề sợ hãi, “Nguyễn Hầu gia dâng tấu chương từ chức, việc này Nguyễn gia tuy là có lỗi trước, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng ban hôn. Trắc phi thì trắc phi, bên cạnh ngươi dù sao cũng phải có người hầu hạ, tính tình của Nguyễn gia tiểu thư cũng không thích hợp làm chính phi.”

Minh Trạm thì sao cũng được, kỳ thật Minh Trạm cảm thấy chính mình tuổi còn nhỏ, hai mươi tuổi thành thân là tốt nhất, hắn cũng không có dã tâm tam cung lục viện. Bất quá nhập gia tùy tục, nay nếu không để một nữ nhân bên cạnh thì e rằng người trong thiên hạ sẽ hoài nghi hắn bất lực.

“Phụ vương bảo rằng sẽ không can thiệp vào hôn sự của ta.”

Vệ vương phi chậm rãi nở nụ cười, vui mừng nhìn nhi tử, “Thật sự bất ngờ.”

“Ta muốn sau này hẵng đại hôn.”

Vệ vương phi sờ mặt của Minh Trạm, “Ngươi có chọn được người nào thích hợp thì cứ nói với mẫu thân.” Nhẹ giọng nói, “Chuyện của Minh Nghĩa, phụ vương của ngươi ắt hẳn rất rõ ràng.”

“Ngươi cứ xem như là không biết.” Vệ vương phi ôn hòa nói, “Nguyễn thị là trắc phi đầu tiên của ngươi, cứ cho nàng vào Phẩm Lan viện trước đi.”

“Cứ theo an bài của mẫu thân, ta không có ý kiến gì.”

Trong chốc lát thị nữ bưng đến mấy món điểm tâm tinh xảo, trà sữa thơm lừng.

Minh Trạm cầm lấy một miếng, có mùi đậu xanh, phía trên rắc một lớp hạnh nhân được băm nhuyễn, khi ăn có cảm giác rất giống bánh ngọt ở thời hiện đại. Đều là nhờ phúc của Minh Phỉ.

“Hơi ngọt một chút.”

Vệ vương phi cười nói, “Lần sau bảo trù phòng giảm bớt đường lại.”

Minh Trạm nghe nói Lý Lân đã bị bí mật thẩm tra, bất quá chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng thật ra Minh Nghĩa lại đến đây thăm dò phong thanh, Minh Trạm nói vài câu cho có lệ rồi nhìn Minh Nghĩa thất thần rời đi.

Minh Nguyệt đưa lên một đĩa bánh ướp lạnh rồi nói, “Phẩm Lan viện đã được bố trí ổn thỏa, Vương phi phân phó, thế tử khi nào nhàn rỗi thì đến đó xem qua một chút.”

“Ôi chao, vậy của hồi môn mà Nguyễn gia đưa đến thì thế nào?” Minh Trạm có một chút tò mò, bưng lên tách trà lạnh rồi uống mấy ngụm, chợt nghe Minh Nguyệt nói, “Còn thế nào nữa? Trả trở về thôi. Lễ vật dành cho trắc phi làm sao giống với lễ vật dành cho chính phi? Trắc phi cũng không thể mặc màu đỏ thẫm. Đồ cưới buộc dây hoa đỏ thẫm cũng không thích hợp. Còn nữa, của hồi môn của trắc phi cũng không thể quá nhiều. Lúc trước định dùng gian phòng bằng gỗ hoa lê để chứa vật phẩm, nhưng hiện tại thì thay bằng gỗ tử đàn là được.”

Minh Trạm thở dài một tiếng, không nói lời nào, bên ngoài lại có thị nữ Bảo Châu tiến vào bẩm báo, “Thế tử, Lý Thành đến thỉnh an thế tử.”

“Bảo hắn vào đi.” Minh Trạm nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã xuống núi, lúc này Lý Thành đến đây là vì chuyện gì?

Lý Thành là ái tử của đại quản gia Lý Minh của Trấn Nam Vương phủ ở đế đô, Lý Minh làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, sáu năm trước huynh đệ Minh Lễ Minh Trạm đến đế đô, lúc ấy Lý Minh định để nhi tử của mình hầu hạ bên cạnh Minh Lễ.

Ai ngờ bên cạnh Minh Lễ không có gì nhiều nhưng lại có rất nhiều người, đám người hầu có đến mười hai người, bình thường phải luân phiên đến hầu hạ, cạnh tranh tương đối kịch liệt, làm sao để Lý Thành vào mắt.

Lúc ấy Minh Trạm còn ở trong cung, ít khi xuất cung, bất quá thanh danh càng ngày càng nổi bật, mấy đời nhà Lý Minh đều hầu hạ Trấn Nam Vương phủ ở đế đô, mọi người đều nghĩ Minh Lễ sẽ được chọn làm thế tử, Minh Trạm tất nhiên sẽ ở lại đế đô.

Lý Minh để cho nhi tử hầu hạ bên cạnh Minh Lễ, cũng có ý muốn tiến thêm một bước, nhưng ở bên cạnh Minh Lễ rất khó bộc lộ tài năng, thay vì làm một hạ nhân có cũng được mà không có cũng không sao, còn không bằng trước tiên tạo dựng quan hệ tốt với Minh Trạm sẽ trụ tại đế đô lâu dài. Nhưng Minh Trạm hiếm khi xuất cung, Lý Minh liền bắt lấy cơ hội hữu hạn này để cho nhi tử lộ diện trước mặt Minh Trạm.

Hầu hạ thật sự chu toàn.

Minh Trạm không tiện dẫn người ngoài vào trong cung, bất quá hắn cảm thấy phụ tử Lý gia cũng không tệ.

Thời gian trôi qua, mọi chuyện thay đổi đến bất ngờ.

Năm năm, Minh Trạm trở thành thế tử tôn sư. Khi đi vào đế đô đã sớm xưa đâu bằng nay, hơn nữa bên người Minh Trạm có ít người, không phải thiếu mà là rất thiếu.

Trong phương diện đối nhân xử thế thì Minh Trạm có thiên hướng rất sâu sắc, hắn vẫn sẽ ở đế đô một thời gian dài, làm sao có thể không cần nô tài trong Trấn Nam Vương phủ ở đế đô làm việc cho hắn, mới đến đế đô, hắn liền tuyển chọn vài gã hạ nhân còn lại cho mình.

Lý Thành vẫn là Minh Trạm đích thân lựa chọn, phụ tử Lý gia rất cảm kích, từ đó vô cùng trung thành.

Lý Thành kính cẩn hành lễ, hắn ở bên cạnh Minh Trạm không lâu nhưng lại rất biết quy củ, thân là nhi tử của đại quản gia, là quý tộc trong đám nô bộc, bất quá Lý Thành không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, hắn cũng rất hòa hợp với các hạ nhân khác của Minh Trạm, thích giúp đỡ người khác nhưng lại không thích kể công, chậm rãi chiếm lấy vị trí đệ nhất trong đám người hầu của Minh Trạm, Minh Trạm cũng rất coi trọng hắn.

“Lúc này đến đây là có việc gì hay sao?”

Lý Thành thấp giọng nói, “Vương gia phái người đem Phúc Sinh bên cạnh nhị công tử mang đi, thay bằng Hỉ Sinh để hầu hạ nhị công tử.”

Thảo nào, thảo nào hôm nay Minh Nghĩa lại bất an như vậy.

Minh Trạm gật đầu, “Tất cả chi phí trong viện của nhị công tử không được cắt bớt, phải chú tâm hơn một chút.”

“Dạ.”

Minh Nghĩa là ca ca của hắn, nhổ cỏ tận gốc là chuyện không thể làm. Đương nhiên quan hệ của hắn và Minh Nghĩa cũng không tốt, đột nhiên lại cầu tình vì Minh Nghĩa thì e rằng Phượng Cảnh Nam sẽ nghi ngờ tâm tư của hắn.

Biện pháp tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến, vẫn như trước kia, bộ dáng lạnh lùng thản nhiên.

Minh Trạm từ trong chùa về phủ, không có chuyện nào mà không trôi chảy, trong khi Nguyễn gia thì hoàn toàn ngược lại.

Nguyễn gia nay đã là mây đen sương mù.

Nguyễn Hầu gia thức thời dâng tấu chương từ chức, Phượng Cảnh Kiền cũng chưa nói gì quá khó nghe, chẳng qua nữ nhi đang êm đang đẹp thì lại mất đi danh phận thế tử phi, giáng xuống làm trắc phi.

Nguyễn phu nhân ôm nữ nhi khóc đứt ruột đứt gan cả buổi, sau khi khuyên nữ nhi an giấc thì liền giao cho bọn nha đầu cẩn thận hầu hạ rồi mới đi về phòng của mình với đôi mắt sưng húp.

Nguyễn Hầu gia trong vòng một ngày mà già đi mười tuổi, nếp nhăn nơi đuôi mắt chồng chất, hai nếp nhăn ngay môi cũng hiện lên rõ rệt, cùng với mái tóc mai bạc trắng, người nam nhân này đã già đi rất nhiều.

Nguyễn phu nhân đau lòng khuyên nhủ, “Việc đã đến nước này, lão gia cũng chớ quá đau buồn, dù sao cũng không liên lụy đến nương nương trong cung, như vậy đã là may mắn lắm rồi.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Hầu gia than nhẹ, “Chẳng qua phải uất ức tam nha đầu, đồ cưới của nàng đã bị thu về, quá vài ngày nữa thì Trấn Nam Vương phủ sẽ phái người đến đón. Tuy là trắc phi nhưng cũng may bên cạnh thế tử không có thê thiếp nào khác, chỉ cần tam nha đầu sinh hạ trưởng tử trước thì ngày sau cũng sẽ không phải chịu khổ sở.”

Nguyễn phu nhân rơi lệ, nay trắc phi Ngụy thị ở Trấn Nam Vương phủ như thế nào, bên ngoại cũng là hầu môn phủ đệ, cô cô lại là đương kim Thái hậu, Ngụy trắc phi có ba nam một nữ nhưng kết quả thì sao? Vẫn phải cúi đầu trước mặt đích tử của chính phi.

Nay tình cảnh của nữ nhi thậm chí còn không bằng Ngụy phi năm đó, ít nhất Ngụy phi cũng là biểu muội của Trấn Nam Vương, thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm.

Nghĩ đến đây thì Nguyễn phu nhân lại khóc một trận.

“Thôi thì đến đâu hay đến đó, dù sao cũng có danh trắc phi.” Nguyễn Hầu gia an ủi lão thê.

Nguyễn phu nhân lau lệ, “Đúng vậy, Vương phi cũng không phải khó sống chung.”

Tú phòng lại bận rộn, vì hỉ phục do Nội vụ phủ mang đến không thể mặc, đổi thành màu hồng, còn có đệm chăn y phục và của hồi môn cũng không thể mang màu đỏ chính thống, tất cả đều phải thay đổi.

Nguyễn phu nhân cẩn thận căn dặn nữ nhi trước hôn sự, “Nhất định phải kính cẩn đối với Vương phi, ngươi không cần thân cận quá với Minh Phỉ. Minh Phỉ là nữ nhi của Ngụy phi, Vương phi chỉ có thế tử và quận chúa là long phượng song sinh, ngươi phải phân rõ nên xa ai nên gần ai, đừng làm cho Vương phi mất hứng.”

“Nữ nhi đã nhớ rõ.” Nguyễn Thần Tư gầy yếu không ít, cắn môi nói, “Chẳng qua tứ tiểu thư quá ngại ngùng, ta thật sự không nói được mấy câu với nàng.”

“Nhưng cũng không được quá mức thân cận với Minh Phỉ. Vương phi cho dù rộng lượng thế nào thì cũng sẽ không thích hắn.” Nguyễn phu nhân lo lắng vuốt ve mái tóc của nữ nhi, ôn hòa nói, “Nguyễn gia của chúng ta không vừa mắt Thái hậu, lúc trước ngươi giao thiệp với tam cô nương là để tăng thêm ấn tượng của Thái hậu đối với Nguyễn gia, cho tỷ tỷ của ngươi có cuộc sống tốt hơn. Với lại ngày sau ngươi cũng sẽ cùng thế tử sống ở đế đô, không thể không tiến cung thỉnh an, dù sao cũng phải làm cho Thái hậu có ấn tượng tốt đối với ngươi. Tam tiểu thư có bản tính đơn giản, ngươi có lệ với nàng là được rồi, cũng sẽ không đắc tội. Bất quá ngươi phải phân biệt nặng nhẹ, xuất giá tòng phu, ngươi làm gì nói gì cũng phải nghĩ đến thế tử. Ngươi là người mà Vương phi đã lựa chọn, Vương phi chỉ có một mình thế tử là nhi tử, phải thuận theo tâm ý của Vương phi. Chỉ cần Vương phi thích ngươi thì địa vị của ngươi sẽ được củng cố.”

“Vương phi có chán ghét nữ nhi hay không…” Chuyện lần này làm cho Trấn Nam Vương phủ bị mất hết thể diện, Nguyễn Thần Tư tự cảm thấy uất ức, lại lo sợ bất an vì cuộc sống sau này.

“Cho dù như thế nào, lâu ngày sẽ thấy được lòng người.” Nguyễn phu nhân trấn tĩnh nói, “Ngươi là do Hoàng thượng ban hôn, Nguyễn gia của chúng ta cũng là đệ nhất đệ nhị so với người khác, cho dù mất đi vị trí chính phi nhưng cũng phải cố gắng phấn đấu. Chỉ cần ngươi an phận thì nhất định sẽ khổ tẫn cam lai. Có gì uất ức thì cứ nói với mẫu thân, ta và phụ thân của ngươi sẽ làm chủ cho ngươi.”

Bên này Nguyễn thị mẫu tử căn dặn trước sau, hôn sự của nữ nhi không thuận lợi, Nguyễn phu nhân hận không thể truyền nửa đời kinh nghiệm của mình cho nữ nhi thì mới an tâm.

Tác phong của Vệ vương phi từ trước đến nay rất gọn gàng, trắc phi có quy củ của trắc phi, điều động nhũ mẫu trong Vương phủ tiến đến nghênh đón chỉ bảo trắc phi về cấp bậc lễ nghĩa.

Lý ma ma là nha đầu ngày xưa của Vệ vương phi, là tâm phúc, không vội không chậm cùng Nguyễn phu nhân thương nghị, “Ý của Vương phi là của hồi môn không cần vượt quá tám mươi bàn, vài vị trắc phi của hoàng tử ở đế đô đều theo tiêu chuẩn này, sau này còn có thế tử phi phải vào cửa, trắc phi khiêm tốn một chút, ngày sau tỷ muội cũng sẽ hòa thuận hơn.”

“Vương phi lo nghĩ thật chu toàn.” Trong lòng của Nguyễn phu nhân lại không có tư vị gì, cười làm lành hỏi, “Thế tử phi? Nghe ý của ma ma, Hoàng thượng sẽ tiếp tục ban hôn cho thế tử hay sao?”

Lý ma ma cười, “Là lão nô hồ đồ, khiến phu nhân hiểu lầm. Tháng sau thế tử sẽ theo Vương gia và Vương phi quay về Vân Nam, cũng không có ý thú thế tử phi.”

Gánh nặng trong lòng của Nguyễn phu nhân được gỡ xuống, cũng may nữ nhi nhà mình dù sao cũng là nữ nhân có danh phận đầu tiên của thế tử, chỉ cần biểu hiện tốt thì có thể thay đổi quan điểm và thái độ cư xử của Vương phi và thế tử.

Tuy là nạp trắc phi nhưng bởi vì ngày đó náo loạn một trận cho nên lần này Trấn Nam Vương phủ không phô trương như trước, chỉ cho bốn nhũ mẫu đi cùng kiệu nhỏ đem người đưa vào phủ.

Hầu phủ đương nhiên không thể sánh bằng Vương phủ, Phẩm Lan viện được trang hoàng dựa theo các trắc phi đời trước, bảo là xa hoa cũng không quá, hơn nữa còn có một hoa viên nhỏ, phải bảo là khí phái gấp ba lần so với chủ viện của Hầu gia.

Nha đầu Anh Đào của Nguyễn Thần Tư nói nhỏ, “Nô tỳ nghe người ta nói đây là nơi chuẩn bị cho tiểu thư trước kia, chờ sáng mai nô tỳ có thể cùng tiểu thư đi dạo một vòng.”

Một đại a đầu khác là Dương Mai tiến vào bẩm báo, “Tiểu thư, Vương phi phái người ban tiệc rượu, tiểu thư dùng bữa đi.”

“Có cho tiền thưởng chưa?”

“Dạ rồi.” Dương Mai dìu Nguyễn Thần Tư đứng dậy, Nguyễn Thần Tư lại không có tinh thần, hình như thế tử rất để ý đến hôn ước của nàng và Lý gia, đêm nay không biết thế tử có đến đây hay không?

Minh Trạm đang vùi đầu vào thế sự, hôm nay là ngày hắn nạp trắc phi, cả nhà cùng nhau dùng bữa, Phượng Cảnh Nam cố ý nhìn chằm chằm Minh Trạm, “Được rồi, uống hai ly rồi đến Phẩm Lan viện đi, đừng để người ta đợi lâu.”

Minh Trạm dạ một tiếng rồi xin cáo lui.

Phượng Cảnh Nam cười thầm, ngày thường giả vờ lãnh đạm, lúc này lại nôn nóng sốt ruột.

Gió đêm xua tan cái nóng oi bức, Minh Trạm rẽ về hướng tiểu viện của mình, Hà Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, “Chủ tử, đường này không phải đi đến Phẩm Lan viện.”

“Nói nhiều quá, ta có bảo là muốn đi Phẩm Lan viện hay sao?” Minh Trạm xoa thái dương, hắn mới mười sáu tuổi, có thể chờ hai năm nữa rồi cùng nữ nhân thân cận cũng không muộn.

Hôm nay tâm tình của Phượng Cảnh Nam rất tốt, dùng vãn thiện xong liền nghỉ ngơi trong viện của Vương phi, nhất thời còn vừa cười vừa phân phó, “Lý Tam, đưa một bình tình tửu nóng đến Phẩm Lan viện đi.”

Lý Tam cảm thấy hơi khó xử, nhỏ giọng bẩm báo, “Chủ tử, thế tử không đến Phẩm Lan viện.”

“Vậy là sao? Hắn đi đâu rồi?”

“Thế tử quay về viện của mình.”

Phượng Cảnh Nam nhất thời có chút lo lắng, chẳng lẽ tiểu tử chết tiệt kia không có hứng thú với nữ nhân thật sao, lập tức đứng dậy nói với Vệ vương phi, “Ta đi xem Minh Trạm một chút.”

“Có lẽ Minh Trạm còn trẻ mặt non, vẫn chưa thông suốt.” Vệ vương phi cười cười, “Vương gia khuyên nhủ hắn cũng tốt.”

Phượng Cảnh Nam tuyên triệu Minh Trạm vào thư phòng.

Đêm hôm khuya khoắc, Minh Trạm vừa mới tắm xong, tóc tai vẫn còn ẩm ướt, xõa dài sau đầu, mặc một bộ thanh ti bào rộng rãi, mang một đôi hài vải, bước trong bóng đêm mà đến.

Vì thể diện của Minh Trạm cho nên đợi Lý Tam bưng tới tách trà thì trong thư phòng không hề lưu lại người thứ ba, Phượng Cảnh Nam để Minh Trạm ngồi kế bên, cố gắng lấy một loại phương thức không tổn thương lòng tự trọng của Minh Trạm mà mở miệng hỏi, “Vì sao không đến Phẩm Lan viện? Không thích tướng mạo của Nguyễn thị à?”

Đối với Phượng Cảnh Nam thì Minh Trạm thật sự là quái nhân, nghĩ đến năm đó hắn mới trưởng thành liền lôi kéo tiểu cung nữ mà đùa giỡn, không cần bất kỳ ai chỉ dạy. Trong khi Minh Trạm đã từng tuổi này mà vẫn ngây thơ trong trắng, đã dạy dỗ tất tần tật mà vẫn ngượng ngùng như thế, làm sao không khiến người ta sốt ruột cho được.

“Chẳng phải phụ vương đã bảo để ta chờ vài năm mới cần con nối dõi hay sao?” Minh Trạm có đầy đủ lý do.

Phượng Cảnh Nam tằng hắng một tiếng, “Đây là hai chuyện khác nhau. Nhưng ngươi không thân cận nữ nhân là vì nguyên do gì? Có phải lần trước vẫn chưa hiểu hay không?”

Minh Trạm quýnh lên, nói không nên lời, Phượng Cảnh Nam thấy hắn ngượng ngùng lùng túng, bèn bày tỏ thái độ săn sóc hiếm thấy, “Nếu có chỗ nào khó hiểu thì có thể hỏi ta.”

“Không, ta chỉ cảm thấy vẫn còn nhỏ, chờ đến hai mươi tuổi rồi thân cận nữ nhân cũng không muộn.”

“Ngươi có vấn đề gì hay không vậy? Vì sao lại nghĩ ra chuyện lạ như thế?” Phượng Cảnh Nam thật sự không biết cấu tạo não bộ của Minh Trạm là như thế nào, hỏi một cách xớn xác, “Ngươi không cảm thấy tò mò đối với nữ nhân à?”

Minh Trạm thành thật lắc đầu, “Một cái mũi hai con mắt, chẳng phải đều giống nhau hay sao?”

“Ngu ngốc! Làm sao giống nhau cho được!” Phượng Cảnh Nam dở khóc dở cười mà nhìn về phía Minh Trạm, thấp giọng nói, “Thật sự là ngốc, chắc là vì ngươi chưa từng thân mật với nữ nhân, thử một lần thì sẽ biết thoải mái như thế nào. Hôm nay không cần đến Phẩm Lan viện cũng được, ta sẽ an bài hai thị thiếp cho ngươi, ngươi cứ thử trước đi.”

“Không, không cần, ta biết rồi mà.” Minh Trạm nghiêm túc nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, lại cường điệu, “Ta biết thât mà, không cần ai dạy đâu. Ta chỉ muốn từ từ rồi hẵng thân cận với nữ nhân, trong sách có nói, phải sau hai mươi tuổi thì quan hệ nam nữ mới tốt.”

Phượng Cảnh Nam căn bản không tin lời quỷ quái của Minh Trạm, “Ngươi mới nhận biết vài chữ mà còn dám nói đọc ở trong sách, là sách nào, lấy ra đây cho ta coi thử xem.”

Minh Trạm mất kiên nhẫn, “Dù sao thì hiện tại ta không muốn lăn lộn trên giường với nữ nhân, phụ vương đừng ép ta. Chẳng phải ta đã thú nha đầu Nguyễn gia rồi hay sao, còn muốn thế nào nữa? Vì sao ngay cả chuyện giường chiếu của ta mà phụ vương cũng phải quan tâm, còn dong dài hơn cả mẫu thân.”

“Ta chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi. Ngươi tưởng là mẫu thân của ngươi không sốt ruột hay sao.” Phượng Cảnh Nam chà chà hai tay, hỏi Minh Trạm, “Ngươi bất lực hay sao vậy?”

Người nam nhân nào mà nghe thấy hai chữ bất lực thì phản ứng chỉ có một, mặt của Minh Trạm trở nên đỏ ngầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Cảnh Nam, “Ta bất lực hay không thì phụ vương cứ đi hỏi Hoàng bá phụ sẽ biết!”

“Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi không thích thân cận với nữ nhân?” Nói đến đây, Phượng Cảnh Nam liền quan sát Minh Trạm bằng ánh mắt kỳ lạ, “Hay là ngươi chỉ có phản ứng với nam nhân?”

“Tóm lại là phụ vương đừng bận tâm.” Minh Trạm sầm mặt, “Không có việc gì thì ta quay về đây.”

Phượng Cảnh Nam lại cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác, bèn thở dài, “Sau này ngươi không thể thiếu thê thiếp, một vị chính phi, bốn vị trắc phi là phải có. Nữ nhân khác nam nhân, số mệnh của các nàng là sống ở hậu viện, ngươi không si mê nữ sắc đương nhiên là rất tốt. Bất quá nếu ngươi không thân cận với các nàng thì sẽ dễ dàng sinh ra thị phi.”

“Ta chỉ muốn để muộn một chút mà thôi.”

“Sớm hay muộn thì cũng vậy.” Phượng Cảnh Nam nói, “Nữ nhân không chỉ là nữ nhân, sau lưng các nàng cũng có gia tộc. Ngươi lãnh đạm Nguyễn thị, nay Nguyễn gia đuối lý nên sẽ không dám nói gì. Nhưng nếu về lâu về dài, một năm hai năm, cho dù Nguyễn gia không thể đắc tội với chúng ta nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi oán hận. Cũng không phải bắt ngươi ngày nào cũng đi, mỗi tháng một hai lần là được, nhưng ngươi không thể không chạm vào nàng.”

“Đã biết.” Minh Trạm bất đắc dĩ, “Để ta sang đó.”

“Ngươi đã đến tuổi trưởng thành, thay vì lấy tay giải quyết thì không bằng đi tìm nữ nhân, nhất cữ lưỡng tiện.” Phượng Cảnh Nam ôn hòa nói, “Đừng nghĩ lung tung nữa, ngươi không chạm vào nàng thì nàng cũng phải tuân theo. Cho dù hư tình giả ý, nữ nhân mà, ngươi cứ lời ngon tiếng ngọt thì các nàng sẽ vui vẻ ngay.”

“Nha đầu kia còn nhỏ, có chút không đành lòng hạ thủ.”

“Nhìn không ra ngươi lại thương hương tiếc ngọc như vậy.” Phượng Cảnh Nam vỗ vỗ vai của Minh Trạm, “Nam nhân có trách nhiệm của nam nhân, đừng tưởng chỉ cần đem mọi chuyện xử lý tốt là được. Nếu hậu viện không an ổn thì sẽ làm hỏng đại sự. Mặc dù hiện tại không muốn chung phòng với Nguyễn thị thì cũng phải đi qua ứng phó một chút.”

“Sau này phụ vương đừng tùy tiện đính ước nữ nhân cho ta nữa. Muốn ngủ an ổn một chút cũng không được.”

“Chuyện này cũng không thể cam đoan, hôn ước là liên minh tốt nhất. Chính phi sẽ cho ngươi chọn, nhưng ba vị trắc phi thì khi tất yếu ngươi vẫn phải nạp.” Phượng Cảnh Nam nói, “Ngươi được thừa hưởng tôn vinh khi làm thế tử thì cũng phải vì Trấn Nam Vương phủ mà hết lòng hết sức.”

“Như vậy ít nhất cũng phải thương lượng với ta trước.”

“Được.” Phượng Cảnh Nam thúc giục, “Đi Phẩm Lan Viện đi, nói vài lời với nàng ta cũng được.”

Nói đến đây, nếu Minh Trạm không đi Phẩm Lan Viện thì có chút không biết điều.

Chẳng qua bị buộc làm chuyện này, cảm giác thật sự không quá thoải mái, khi Minh Trạm đến Phẩm Lan viện thì Nguyễn Thần Tư đang xuất thần nhìn ánh nến, khi nhìn thấy Minh Trạm thì trong mắt lại toát ra vẻ kinh hỉ làm cho Minh Trạm hơi động lòng.

Ngày hôm sau, Minh Trạm cố ý chờ Nguyễn Thần Tư trang điểm.

Nguyễn Thần Tư ngồi trước gương, mặc dù không tô son nhưng trên mặt lại trở nên đỏ ửng, mỉm cười ngọt ngào. Nàng vốn có vẻ đẹp tươi tắn, lúc này ánh mắt hơi cong lên, e lệ mà khả ái.

“Thần Tư Thần Tư, nàng sinh ra vào sáng sớm à?”

Nguyễn Thần Tư tô mi trước gương, thanh âm vẫn rất trong trẻo, “Thế tử đoán đúng rồi, thiếp đúng là sinh ra vào sáng sớm.” Nhìn thân ảnh của Minh Trạm ở trong gương, Nguyễn Thần Tư cười, “Thiếp nghe nói thế tử và quận chúa khi sinh ra thì kinh thiên động địa, đến mức một ngọn núi ở Vân Nam cũng bị sụt lở, chuyện này là thật ư?”

Minh Trạm đang uống trà, nghe như vậy thì suýt nữa đã phun ra, “Nàng nghe ai hồ ngôn loạn ngữ như vậy, làm sao có chuyện này cho được. Là Vân Nam mưa bão không ngừng, đất đá trên núi sụt lỡ, sau đó là động đất, lúc đó ta và tỷ tỷ sinh ra một tháng cũng chưa được thấy mặt phụ vương.”

“Như vậy phụ vương ở đâu?”

“Bên ngoài cứu tế thiên tai” Phượng Cảnh Nam vừa mới trở thành Trấn Nam Vương thì liền xảy ra chuyện này, cổ nhân rất mê tín, cho nên đây cũng là một trong những nguyên do mà Phượng Cảnh Nam không thích Minh Trạm.

Nguyễn Thần Tư xì cả cười, chiếc trâm hình chim tước ngậm hồng ngọc trên đầu lóe sáng, “Thiếp không tin, thế tử cứ thích nói đùa.”

“Tốt lắm, chúng ta đi thỉnh an mẫu thân đi.” Minh Trạm đỡ lấy tay của Nguyễn Thần Tư, sắc mặt của Nguyễn Thần Tư hơi đỏ ửng, vừa cười vừa lén liếc mắt nhìn trượng phu một chút, trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Vệ vương phi thấy nhi tử cùng Nguyễn Thần Tư dắt tay mà đến, trên mặt chậm rãi lộ ra một chút ý cười nhợt nhạt, đợi hai người làm lễ nạp thái xong thì ôn hòa nói, “Minh Trạm, ngươi đi thỉnh an phụ vương của ngươi đi, ta để Thần Tư ở trong này dùng tảo thiện.”

Phượng Cảnh Nam đang chờ Minh Trạm, nhìn thấy nhi tử thì mỉm cười một cách đầy thâm ý, Minh Trạm hơi ngượng ngùng, “Đêm qua phụ vương ngủ có ngon giấc hay không?”

Quả nhiên là kỳ lạ, ngày thường làm sao nghe thấy Minh Trạm nói ra lời săn sóc như vậy, Phượng Cảnh Nam cũng không chịu mắc nợ Minh Trạm, bèn thở dài, “Không ngon, cả đêm cứ lo lắng cho ngươi.”

“Có cái gì cần lo lắng đâu.” Minh Trạm nhếch miệng cười, nhỏ giọng nói với Phượng Cảnh Nam, “Lúc đầu có một chút không đành lòng, sau đó lại cảm thấy cũng không tệ lắm.” Ấm áp thơm ngát, nữ nhân ôn hòa dịu dàng như vậy e rằng đã tuyệt chủng ở thời hiện đại rồi.

Được lợi mà còn khoe mẽ, Phượng Cảnh Nam đứng dậy rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi, “Lý Tam, canh bổ của thế tử đã hầm xong chưa.”

Lý Tam vội đáp lời, “Trù phòng đã hầm xong đêm qua, rất thơm ngon.”

Minh Trạm cười hỏi, “Có phải ngươi ăn vụng hay không, nếu không thì làm sao biết là nó thơm ngon?”

“Thế tử nói oan cho nô tài rồi, canh bổ như thế cho dù nô tài ăn vụng thì cũng là người mù đốt đèn phí công thôi.” Lý Tam bày ra vẻ mặt đau khổ, “Hoàn toàn vô dụng a.”

Minh Trạm giật mình, hỏi Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương hầm cho ta cái gì vậy?”

“Canh bổ.”

Trù phòng đã sớm chuẩn bị tảo thiện, bánh trái điểm tâm, hương vị từ nam chí bắc, rực rỡ muôn màu.

Trước mắt Minh Trạm đặt một bát canh nóng hổi, hương vị cực thơm, tràn ngập trong khoang mũi, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Phượng Cảnh Nam ôn hòa nói, “Đây là lần đầu của ngươi, tuổi lại còn nhỏ, phải biết bồi bổ, đừng để thân thể mệt mỏi.”

Minh Trạm lo lắng, “Rốt cục là canh gì a?”

“Canh bổ dương.” Phượng Cảnh Nam nhướng mày, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta sẽ ám hại ngươi hay sao?”

Minh Trạm than thở, “Tốt nhất là đừng bỏ cẩu tiên này nọ vào là được rồi.”

“Bên trong là lộc tiên, nhân sâm, đương quy, đông trùng hạ thảo, toàn là dược liệu quý báu, được hầm ở trù phòng cả đêm, rất thơm ngon, ngươi nếm thử đi.”

“Phải không đó, lộc tiên rất bổ dưỡng nhưng cũng rất nóng, thân thể đang yếu ớt không chịu nổi bổ dưỡng đâu, uống vào không chảy máu mũi cũng lạ.” Minh Trạm đẩy bát canh ra xa, cầm đũa gắp lấy miếng sủi cảo gạch cua, “Ta ăn nhiều cơm một chút thì sẽ bổ dưỡng thôi.”

“Cua thiên về tính hàn, lúc này làm sao có thể ăn nhiều cho được?” Phượng Cảnh Nam tức giận, chất vấn Lý Tam, “Hôm nay ai trực trù phòng, phạt một tháng lương bổng.”

Lý Tam liền bảo người hầu đem xuống món há cảo gạch cua, trong khi Phượng Cảnh Nam lại nói với Minh Trạm, “Lộc tiên tuy quá bổ nhưng trong canh cũng không có nhiều, Thái y đã xem qua số lượng, yên tâm mà dùng đi, mấy ngày này cứ sáng sớm thì uống một bát là được.”

Hầy, cổ nhân ăn uống thật là…

Minh Trạm dùng thìa bạc múc một muỗng canh lộc tiên, nhịn không được mà hỏi, “Con hươu này trước khi giết có biết phát dục hay không? Nếu trúng ngay con hươu bị bệnh liệt dương, ta ăn vào thì coi chừng phản tác dụng đó nha.”

Phượng Cảnh Nam nghiêm mặt, vốn định răn dạy Minh Trạm vài câu, kết quả là nhịn không được mà bật cười, nâng tay cốc đầu Minh Trạm một cái rồi cười mắng, “Hàm hồ, không bị đánh thì ngươi sẽ khó chịu có phải hay không. Mau ăn nhanh đi, đừng nói nhảm nữa.”

Minh Trạm cúi đầu dùng bữa.

…………..

P/S: :> em Trạm hết thành trai tơ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.