Chương trước
Chương sau
Minh Kỳ xưa nay tự cho là mình sẽ đơn thân, nay đột nhiên truyền đến tin tức sắp thành hôn, nhất là đối tượng thành hôn, dẫn đến chấn động tất cả mọi người.

Trong đó bao gồm cả Phượng Cảnh Kiền, hắn không phải giật mình, chẳng qua ở vị trí của hắn thì quan điểm và suy nghĩ vẫn thâm hơn so với người bình thường một chút.

Phượng Cảnh Kiền đương nhiên sẽ cho đệ đệ của mình thể diện, đích thân ban hôn cho Minh Kỳ, tặng rất nhiều lễ vật, lại lén lút hỏi Minh Trạm vài câu, “Dương Trạc là nhi tử của Dương tướng quân à?”

“Ừm.” Minh Trạm đang lột một quả quýt vàng óng, đầu móng tay vàng khè, mang theo một chút xuân ý. Hắn đương nhiên quen thuộc với tình huống ở Trấn Nam Vương phủ hơn Phượng Cảnh Kiền, giải thích đơn giản, “Dương Trạc là một đại phu không tệ, tâm địa thuần lương, rất xứng với Minh Kỳ. Dương Lộ tướng quân nắm giữ năm vạn quân biên phòng, Minh Kỳ kết thân với Dương gia là cố ý muốn nắm giữ quân quyền Vân Quý. Nhất cữ lưỡng tiện a.”

“Lúc trước ta ở Côn Minh thì có thể cản chân nàng, nay ta ở đế đô, Minh Lễ làm không được, bất quá phụ vương vẫn còn ở đó, trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần phải lo, nếu thuận lợi thì ngày sau Minh Kỳ sẽ đòi chấp chưởng quyền bính Vân Quý.” Minh Trạm cùng Phượng Cảnh Kiền dựa vào đệm gấm, tất niên đã đến, năm nay không có tin xấu, đa phần đều là tấu chương thỉnh an. Bá điệt hai người cũng có thể xả hơi một chút, sóng vai mà ngồi, trên đùi đắp tấm chăn dày, vừa ăn trái cây vừa nói chuyện. Mặt mày của Minh Trạm láng bóng, đưa múi quýt đút vào miệng của Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền cắn vào miệng, chua chua ngọt ngọt, cau mày oán trách đệ đệ, “Không biết phụ vương của ngươi suy nghĩ cái gì, một nữ hài tử, không để nàng ta học thêu thùa mà lại cho đùa giỡn với đao thương, hiện tại kỵ binh đã rồi, giờ đòi lộng quyền.” Than thở một hồi, tiếp tục nói, “Nếu Minh Lễ có cá tính của Minh Kỳ thì thật sự là viên mãn.”

Minh Trạm nhàn nhàn nói, “Minh Kỳ là tâm can của phụ vương, may mà nàng là nha đầu, nếu nàng là nhi tử thì ngay cả một chút canh ta cũng ăn không được.” Không chỉ được sủng ái mà ngay cả tính tình của Minh Kỳ cũng thật sự y hệt Phượng Cảnh Nam. Hầy, Dương Trạc chắc có khiếu thẩm mỹ nghịch thiên nên mới thích Minh Kỳ? Minh Trạm thật sự không thể hiểu nổi, thậm chí còn nghĩ sai lệch, cân nhắc có phải là Minh Kỳ nhìn trúng Dương Trạc nên thẳng tay ép bức người ta hay không. Đương nhiên loại tâm tư xấu xa này thì Minh Trạm chỉ dám nghĩ trong lòng, nếu để Minh Kỳ biết thì không lột da hắn cũng uổng.

“Sau này ngươi đăng cơ, trong lòng phải có tính toán trước mới được.” Phượng Cảnh Kiền nhắc nhở.

“Chuyện này không cần phải lo lắng, kỳ thật Vân Quý ở trong tay của Minh Kỳ vẫn tốt hơn so với Minh Lễ.” Minh Trạm nghiêng mặt nhìn Phượng Cảnh Kiền rồi cười, “Minh Lễ rất hòa hảo, nhưng xử sự không có chủ kiến, dễ bị người ta xúi giục, hắn không thích hợp làm chủ thượng. Minh Kỳ có đủ bản lĩnh, chẳng qua không may mắn khi phải làm nữ nhân. Nàng muốn ở Vân Quý đứng vững thì phải dựa vào ta. Nàng nhất định không thể trở mặt với ta. Cho dù sau này nhi tử của nàng mang họ Dương thì chuyện con thừa tự cũng sẽ do ta bàn bạc với nàng ổn thỏa. Dù sao hiện tại các hoàng tôn còn nhỏ, cứ để cho nàng chấp chưởng thêm vài thập niên đi, nàng là kiểu nữ nhân như vậy, nếu ép nàng quá đáng thì cũng không có lợi gì cho chúng ta.”

“Trong lòng của ngươi biết rõ là được.” Phượng Cảnh Kiền cảm thán, “Thật không ngờ Vân Quý lại rơi vào tay của Minh Kỳ, nếu sớm biết thì lúc trước trẫm đã ban hôn cho nàng luôn rồi.”

Minh Trạm cười cười, “Chỉ sợ phụ hoàng ban hôn thì người bình thường cũng chịu không nổi tính khí của minh Kỳ mà thôi.” Trầm ngâm trong chốc lát, Minh Trạm nói, “Ta nghe nói phủ của tam công chúa tuyên Thái y hai lần, có cần triệu phò mã tiến cung hỏi thăm một chút hay không?”

“Cũng được, ngươi xem rồi tự an bài đi.” Xưa nay Minh Trạm hiểu rõ lòng người, ngoại trừ triều chính thì Phượng Cảnh Kiền cũng quan tâm đến vài vị công chúa và hai tiểu hoàng tôn, đương nhiên sẽ sai người lưu ý một chút. Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm chu toàn như vậy nên cũng yên tâm.

Tam công chúa xấp xỉ tuổi của Minh Diễm, phò mã là tôn tử của Vĩnh An Công phủ: Ôn Trường Phong.

Thái tử tuyên triệu, Ôn Trường Phong qua loa thay đổi xiêm y rồi chỉnh trang lại dung mạo một chút, sau đó nhanh chóng chạy vào cung.

Minh Trạm nhàn đến vô sự, đang dựa vào nhuyễn tháp xem xấp lai lịch của quan viên mà Lại bộ đưa đến, muốn thuyên chuyển quân Tây Bắc thì ước chừng mất hơn một tháng, chắc là sắp đến Giang Nam rồi. Hà Ngọc tiến vào bẩm báo: Tam phò mã cầu kiến.

Ôn Trường Phong cũng vừa mới đôi mươi, mặt mày thanh tú, trịnh trọng hành lễ.

Minh Trạm đặt xuống xấp giấy, hơi nâng tay, cười nói, “Cũng không phải là ngoại nhân, tam tỷ phu không cần đa lễ, đem ghế đến.” Câu sau là phân phó Hà Ngọc.

Trong chốc lát tiểu thái giám đưa đến ghế đệm, Ôn Trường Phong cảm tạ rồi mới an tọa. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn xung quanh.

“Là như thế này, nghe nói phủ của tam hoàng tỷ truyền Thái y hai lần, có lẽ thân mình của hoàng tỷ không được khỏe.” Tiểu thái giám bưng trà lên, Minh Trạm cầm lấy rồi uống một ngụm, cười nói, “Gia yến mấy bữa trước cũng không kịp hỏi thăm tỷ phu. Thân thích chính là như vậy, qua lại một chút mới có vẻ thân thiết. Hỏi thái y thì cũng được nhưng có tỷ phu ở đây thì ta cần gì phải đi hỏi ngoại nhân cơ chứ.”

Ôn Trường Phong rất giữ quy củ, lúc này nghe Minh Trạm nhắc đến, khuôn mặt như mỹ ngọc dần dần trở nên đỏ bừng, nói một cách hổ thẹn, “Bẩm điện hạ, thật không dám giấu diếm, vi thần cũng nghe nói ngọc thể của công chúa không khỏe. Nhưng đến phủ của công chúa thì lại bị nữ quan của phủ công chúa chặn lại. Vi thần không còn cách nào khác, muốn tìm ngự y chẩn bệnh cho công chúa điện hạ để hỏi thăm một chút, nhưng vì sự tình liên quan đến công chúa cho nên ngự y cũng không dám nói ra. Vi thần thật sự vô năng.” Nói đến cuối cùng, cũng tỏ ra vài phần ấm ức.

Minh Trạm nghe xong thì cảm thấy thật khó hiểu, “Ngươi không được ở trong phủ của công chúa ư? Ngươi là trượng phu của công chúa mà, nữ quan làm sao có thể ngăn cản ngươi?”

Ôn Trường Phong hơi kinh ngạc, không ngờ thái tử điện hạ lại không hiểu quy củ này, vội vàng giải thích, “Điện hạ, công chúa là thượng vị, ngày thường vi thần ở trong phủ của mình, công chúa có tuyên triệu thì mới đi thỉnh an công chúa. Nếu công chúa không tuyên triệu thì vi thần không thể đi.”

Minh Trạm cẩn thận quan sát Ôn Trường Phong, thấy hắn tuổi còn trẻ mà mi tâm đã có vài nếp nhăn, giống như nhiều năm chất chứa tâm sự. Tuy ngự y phải kín miệng, bất quá Ôn Trường Phong là phò mã, hỏi thăm bệnh tình của công chúa cũng không có gì là quá, vì sao ngự y lại không chịu tiết lộ cho hắn? Trong đây ắt có duyên cớ.

Kìm nén lòng hiếu kỳ, Minh Trạm thản nhiên mở miệng, “Như vậy à, trùng hợp hôm nay ta cũng nhàn rỗi, ngươi và ta cùng đến phủ công chúa đi thăm hoàng tỷ đi.” fynnz.wordpress.com

Ôn Trường Phong mừng rỡ, “Vi thần tạ ơn điện hạ, vi thần tuân mệnh.”

Xưa nay Minh Trạm nói đi là sẽ đi liền, thay đổi trường phục, mang theo hai mươi mấy thị vệ, leo lên một chiếc xe ngựa bình thường, cùng Ôn Trường Phong ngồi trong xe. Dọc đường nhàm chán, liền tỉ mỉ hỏi Ôn Trường Phong về huynh đệ tỷ muội trong nhà của hắn, sau đó là hỏi đến chức quan ở trong triều thế nào.

Ôn Trường Phong nhịn xuống kích động trong lòng, đáp lời một cách rõ ràng trật tự.

“Ta thấy tỷ phu luôn ở tại đế đô, sang năm ta muốn dùng người, chẳng qua phải đến tận Giang Nam, sợ là có chút vất vả….”

Minh Trạm chưa dứt lời thì Ôn Trường Phong đã quỳ xuống trong xe, nói một cách kích động, “Điện hạ có gì sai khiến thì vi thần muôn lần chết cũng không từ chối.”

Minh Trạm đỡ lấy bả vai của Ôn Trường Phong, giúp hắn ngồi dậy, đôi mắt của Ôn Trường Phong đỏ ửng, sắc mặt vô cùng cảm kích. Minh Trạm dựa vào nhuyễn tháp trong xe, thoải mái nói, “Ta thích nghe những lời thành thật, cũng không thích đi đoán tâm tư của kẻ khác, mặc dù ta có thể đoán được tám chín phần. Hiện tại triều đình đã biết ta muốn động đến Giang Nam, ta cần người trung thành, ngốc một chút cũng không sao, có kinh nghiệm ít cũng không thành vấn đề, tuổi trẻ cũng được, những thứ này đều có thể rèn luyện. Nhưng nếu lương tâm không tốt thì không được. Cho nên ta hy vọng dùng người trong nhà.” Hắn cảm thấy Ôn Trường Phong có thể dùng được không phải vì nguyên nhân nào khác, Minh Trạm đã sớm biết rõ quy củ của phủ công chúa: Chỉ khi công chúa tuyên triệu thì phò mã mới có thể thân cận với công chúa, mà công chúa muốn tuyên triệu phò mã thì phải được nữ quan cho phép, phò mã thậm chí phải hối lộ nữ quan của phủ công chúa thì mới có thể được gặp mặt công chúa, đây là quy củ khốn kiếp gì vậy. Chẳng qua khi Minh Trạm hỏi các công chúa khác thì mọi người đều bảo là tốt, các phò mã khác cũng trả lời giống như thế, chỉ có một mình Ôn Trường Phong là dám nói ra vài chỗ khốn khổ. Khi tất cả mọi người nói đúng, mà chỉ có một người dám đứng ra nói không, thì người đó thật sự rất hiếm thấy.

“Dạ, thần sẽ dốc hết tất cả khả năng để tận trung với điện hạ.” Ôn Trường Phong định quỳ xuống để biểu lộ lòng trung tâm thì bị Minh Trạm ngăn cản, ôn hòa nói, “Tỷ phu không phải ngoại nhân, cứ ghi tạc trong lòng là được rồi.”

Hai người một hỏi một đáp, có nói có cười, cũng không còn bận tâm đến thời gian.

Phủ của công chúa rất cao quý, Ôn Trường Phong nghe theo phân phó của Minh Trạm, trước tiên tiến lên gõ cửa, nhét chút bạc cho người gác cổng thì người gác cổng mới miễn cường dẫn Minh Trạm và Ôn Trường Phong vào chính sảnh ngồi chờ, còn hắn thì tự mình chạy đi bẩm báo.

Khoảng một lúc lâu sau mới có hạ nhân đi ra mời bọn họ vào nhị môn, Minh Trạm chỉ lệnh cho Lê Băng đi theo, những người còn lại thì ở bên ngoài chờ. Vào nhị môn thì lại có một ma ma ăn mặc quý giá dẫn đường, ba người đến một gian phòng nhỏ, bên trong có một nữ nhân mặt mũi hiền lành.

Nữ nhân này khoảng chừng bốn mươi, làn da trắng ngần, mái tóc đen nhánh tỏa sáng, trâm cài cùng đồ trang sức trên người đều tinh mỹ lịch sự và tao nhã, trên thân mặc đoản y bằng lông, phía dưới là chân váy hồ lam được thêu hoa khai phú quý, toàn thân toát lên vẻ giàu sang. Nữ nhân kia đang uống trà, thấy Ôn Trường Phong mà cũng không thèm đứng dậy, chỉ nhếch môi, thản nhiên cười có lệ, giọng nói cũng mang theo một chút thờ ơ, “Hôm nay phò mã gia đến đây thật không khéo, công chúa vừa uống thuốc và đã đi ngủ, phí công phò mã gia uổng công đến đây rồi.”

Ôn Trường Phong xưa nay vẫn luôn ứng biến nhanh nhẹn, nay có Minh Trạm làm hậu thuẫn, vì vậy càng thêm can đảm, hắn cười nói, “Ma ma, đây là biểu đệ của cô gia, thuở nhỏ đi theo Trường thần y học y, y thuật rất cao minh. Ngọc thể của công chúa bấy lâu vẫn không chuyển biến hảo, không bằng để cho biểu đệ của ta nhìn một chút, đổi phương thuốc, hy vọng công chúa có thể mau chóng khỏi bệnh.”

Minh Trạm nghe Ôn Trường Phong đang đào hố vị ma ma này thì trong lòng có vài phần cười thầm, xem ra Ôn Trường Phong bị vị ma ma này gây khó dễ nhiều lần nên nay nhân cơ hội muốn đẩy kẻ này xuống hố đây mà.

Vị ma ma vốn có bộ mặt rất hiền lương, nghe như vậy lại trở nên tức giận, mặt mày co cáu, lộ ra vài phần lợi hại, tùy tiện đặt tách trà xuống bàn, cố tình dùng sức một chút, tách trà vang lên một tiếng nhỏ, nước trong tách văng ra ngoài một chút, khẩu khí của ma ma thật sự là đang nổi giận, “Phò mã nói cái gì vậy? Lão thân cả đời ở trong cung, chưa có cái gì mà chưa thấy qua, cũng chưa từng nghe nói thần y nào có thể vượt trội ngự y trong cung! Công chúa là thiên kim ngọc thể, làm sao có thể dễ dàng để đại phu dân dã chẩn bệnh cho được, phò mã cũng là xuất thân thế gia, vì sao ngay cả một chút quy củ như vậy mà cũng không hiểu!”

Ôn Trường Phong ấp úng không dám lên tiếng, chân tay rụt rè lộ vẻ chết khiếp. Ma ma đảo mắt qua thì mới cảm thấy bớt giận.

Minh Trạm ung dung tiến lên, cười nói, “Biểu ca là người đọc sách, lại nôn nóng vì bệnh tình của công chúa, ma ma không nên so đo với biểu ca. Lần đầu gặp ma ma, gia mẫu nghe nói biểu huynh được ban hôn cho công chúa, ở nhà niệm chừng mốn mươi chín chương kinh Phật, luôn mồm bảo rằng biểu ca tốt phước.” Minh Trạm lặng lẽ nhét vào tay của ma ma một nén bạc, ma ma cúi đầu nhìn, mặt mày sắc bén nháy mắt trở nên ấm áp điềm đạm như trước, toàn bộ thân thể thoải mái dựa vào nhuyễn tháp, mỉm cười hòa nhã, “Công chúa có bệnh nhẹ, phò mã không cần phải nôn nóng, tâm tư của phò mã gia như thế nào thì công chúa đều biết rõ. Như vậy đi, phò mã đã cố ý thỉnh thần y đến đây, lại là thân thích, không tính là ngoại nhân, ta đi vào xem một chút, nếu công chúa tỉnh thì xin mời thần y đi vào giúp công chúa bắt mạch. Không dối gạt các ngươi, đám thái y a, truyền một lần thì nói đông nói tây, truyền lần sau lại đi nói nam nói bắc. Chẳng qua công chúa vẫn không khỏe hơn được bao nhiêu, thật sự là khiến lão thân u sầu a.”

Minh Trạm cười khách khí, “Làm phiền ma ma.”

Ma ma vừa rời đi thì Ôn Trường Phong liền lộ ra sắc mặt vô cùng hổ thẹn.

Minh Trạm tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, nháy mắt với Ôn Trường Phong, Ôn Trường Phong cũng ngồi.

Lần này chờ không lâu, chỉ chốc lát sau liền có thị nữ tiến đến thỉnh Ôn Trường Phong và Minh Trạm đi qua gặp mặt công chúa. Thị nữ kia hành lễ với Ôn Trường Phong, đang định lên tiếng thì khóe mắt đảo qua Minh Trạm, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Lâm Lang vốn là đại cung nữ bên cạnh tam công chúa, thường xuyên đi theo tam công chúa tiến cung, may mắn được nhìn thấy Minh Trạm vài lần, bỗng nhiên hiện tại thấy thái tử điện hạ cải trang đến đây, nàng suýt nữa đã kinh ngạc mà ngất xỉu. Minh Trạm đưa ngón trỏ đặt lên môi, làm ra dấu hiệu giữ im lặng. Lâm Lang âm thầm hít sâu vài hơi rồi mới nơm nớp lo sợ dẫn bọn họ đi.

Đến phòng của công chúa, ma ma mặc thanh trù sam y đứng bên ngoài, vẻ mặt tức giận, ánh mắt chua ngoa cay độc dừng trên người của Lê Băng, chất vấn Lâm Lang, “Vì sao hạ nhân cũng đi theo vào đây?”

Vẻ mặt biến sắc của Lâm Lang chưa kịp che giấu, nàng thấp giọng nói, “Lệnh hắn đứng bên ngoài chờ là được rồi.”

Kỳ thật tam công chúa cũng không mắc bệnh nặng gì cả, tối hôm kia dùng cơm xong thì bị phong hàn, khẩu vị hơi khó chịu một chút, vì là hoàng thất quý nữ nên liền gọi ngự y. Thật ra nàng còn có một chút tâm sự, đã suốt ba tháng không được gặp phò mã, mặc dù Ôn Trường Phong xuất thân từ Quốc Công phủ, bất quá trong phủ của hắn do kế mẫu chấp chưởng nội vụ, phía trên có mấy thúc thúc, phía dưới hơn mười thứ đệ thứ muội, cũng không thật sự dư dả, chẳng có bao nhiêu bạc để hối lộ cho ma ma của phủ công chúa.

Tam công chúa đang mệt mỏi nằm trên giường đọc sách, hương thơm của hoa bách hợp nhẹ nhàng phiêu lãng trong bình huân bằng cẩm thạch, nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, tam công chúa vội vàng buông sách xuống, một đôi mắt đẹp nhìn ra cửa, mang theo vài phần ngượng ngùng cùng với vài phần vui sướng. Khi ánh mắt kia từ trên người của Ôn Trường Phong lướt sang Minh Trạm, mặc dù tránh không được mà giật mình đôi chút, nhưng tam công chúa vẫn biểu hiện tố chất cao quý của hoàng thất, tao nhã vén lên tấm chăn đắp trên chân, vội vàng đứng dậy, ma ma bèn cau mày muốn ngăn cản, “Điện hạ, thỉnh chú ý dáng vẻ, cho dù nhớ mong phò mã thì cũng nên để phò mã thỉnh an điện hạ trước mới đúng.”

“Mau câm miệng đi.” Tam công chúa đỏ bừng hai má, mắng ma ma một câu, khi thị nữ hầu hạ nàng mang nhuyễn hài thì Minh Trạm đã lên tiếng trước, “Tam tỷ tỷ không cần đa lễ, ta nhàn rỗi đến vô sự, nghe nói tam tỷ không khỏe cho nên cùng tam tỷ phu đến đây thăm tỷ. Không quấy nhiễu tỷ tỷ dưỡng bệnh chứ.”

Tam công chúa mỉm cười thỉnh Minh Trạm an tọa, dịu dàng nói, “Chẳng qua mấy ngày nay khẩu vị không tốt, cũng chẳng có gì đáng ngại, làm cho thái tử lo lắng rồi.” Lệnh thị nữ pha trà, trong lúc đó còn nhanh chóng tranh thủ nhìn Ôn Trường Phong bằng vài ánh mắt chứa đầy hàm súc

Ôn Trường Phong cười nói, “Điện hạ, vi thần cùng thái tử từ trong cung ra đây, thái tử điện hạ vẫn chưa dùng ngọ thiện.” Một câu liền chứng tỏ Ôn Trường Phong rất nhạy bén.

Tam công chúa thấy Minh Trạm không có ý từ chối, trên mặt càng thêm vui mừng, vội vàng phân phó, “Dọn ra một bàn tiệc tốt nhất, với lại, lần trước phụ hoàng có thưởng rượu Đồ Tô, đem hâm nóng đi. Để cho tiểu trù phòng dọn lên vài món điểm tâm.” Phân phó xong, mỉm cười nói với Minh Trạm, “Tuy rằng vụng về một chút, nhưng cũng thỉnh thái tử nếm thử mấy món trong phủ của ta.”

“Nghe tam tỷ phân phó, ta thật sự có chút đói bụng.” Minh Trạm quét mắt nhìn ma ma mới vừa lẫm lẫm uy phong thì nay hoàn toàn mất sạch uy phong, thản nhiên nói, “Trước tiên nhốt bà ta lại.”

Nữ nhân kia lập tức quỵ xuống đất, còn định khóc lóc cầu xin cái gì đó thì đã bị Lê Băng bóp miệng, nức nở nói không nên lời, còn chảy ra rất nhiều nước miếng, đôi mắt đỏ hoe cùng khuôn mặt mang theo khẩn cầu nhìn tam công chúa. Tam công chúa vén tóc xoay sang chỗ khác, cũng không nói gì, nữ nhân kia liền nhanh chóng bị lôi ra ngoài.

Tam công chúa ngước lên đôi mắt ửng đỏ, phất phất tay, ra hiệu cho bọn thị nữ lui ra rồi mới miễn cưỡng cười nói, “Lý ma ma nhất định là không nhận ra thái tử nên lại đòi hối lộ đúng không?”

Minh Trạm vẫn chưa lên tiếng thì tam công chúa đã rơi lệ, ngượng ngùng nói, “Nhắc đến thì thật sự khó có thể mở miệng, dù sao ta cũng là kim chi ngọc diệp, sau khi xuất giá cũng có phủ đệ có của hồi môn. Chẳng qua quy củ của triều đình, phò mã phải ở trong phủ của mình, không được công chúa tuyên triệu thì không thể được yết kiến. Lý thị là nhũ mẫu của ta, công chúa tuyên triệu phải được ma ma đồng ý mới được, vì vậy mỗi khi ma ma gật đầu thì ta mới được gặp phò mã. Con người đều có lòng tham, ta phải ban cho vài món, phò mã cũng phải hối lộ, một tháng có thể gặp mặt một lần là quá tốt rồi.”

“Vì sao tam tỷ tỷ không nói với phụ hoàng?”

“Mấy chuyện này thì làm sao nữ nhi có thể mở mồm mà nói. Vả lại, công chúa nào cũng sống như vậy. Tùy tiện mở miệng, không chỉ đắc tội ma ma, mà còn có thể bị đưa vào Tông nhân phủ để răn dạy, đời này sẽ không còn thể diện mà gặp người ta.” Tam công chúa đỏ mặt, trong mắt còn mang theo lệ, nhỏ giọng cả giận, “Thái tử, ngài không phải ngoại nhân, ta cầu ngài, lần này nếu đã để ngài gặp được, xin ngài hãy giúp ta đuổi đi Lý thị.” Bình thường bởi vì mặt mũi nên sẽ không xử lý nhũ mẫu của mình, Lý thị ương ngạnh như vậy, tam công chúa đã sớm chán ghét muốn vứt bỏ bà ta, đương nhiên không muốn buông tha cơ hội này, vì vậy bèn lên tiếng nhờ Minh Trạm.

“Chuyện nhỏ thôi.” Minh Trạm hòa nhã nói, “Quy củ cũng là do con người định ra, chỉ cần hủy bỏ quy củ này, để cho phò mã dọn vào phủ của công chúa, phu thê làm sao lại ở riêng lâu dài như thế cơ chứ. Các tỷ tỷ là nữ nhân, da mặt đương nhiên mỏng, cứ để ta nói với phụ hoàng. Xưa nay phụ hoàng luôn yêu thương các công chúa, nhất định sẽ không thể không đồng ý.”

Tam công chúa nghe lời này của Minh Trạm, bất chấp thể diện và e lệ, nàng nói một cách cảm kích, “Nếu thật sự có thể là như thế thì đây là phúc phận của các công chúa.”

Ôn Trường Phong nhân cơ hội dùng khăn lau nước mắt cho công chúa, trên khuôn mặt dịu dàng của công chúa lộ ra vài thần sắc thản nhiên. Minh Trạm thầm than, nói tóm lại, người này thật sự rất có nhãn lực.

Vô duyên vô cớ Minh Trạm lại đột nhiên nghĩ đến việc cải thiện hoàn cảnh hôn nhân của các công chúa.

Tôn thất là một quần thể rất đặc thù, nay hoàng tử đã chết hết, Phúc thân vương cả nhà tuyệt tự, trong triều có một Thận thân vương, là hoàng đệ của Tiên đế, đức cao vọng trọng. Còn những người có huyết thống khác thì xa hơn ba đời, vương tước không còn tồn tại nên bị hạ xuống thành tôn thất bình thường.

Như vậy các công chúa trở thành đại diện chủ yếu của tôn thất, công chúa gả cho hào môn, cũng không chỉ đại diện cho một mình thế lực của phủ công chúa. Minh Trạm được lập làm thái tử, hắn lại không phải là nhi tử của Phượng Cảnh Kiền, đương nhiên quan tâm đến các công chúa sẽ bày tỏ lòng thành của hắn. Hắn đã sớm nghiên cứu tình cảnh của các công chúa, cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng được sự uất ức của các phò mã lại tồn tại như thế.

Thảo nào người bình thường nguyện thú quận chúa chứ không ai muốn thú công chúa, rất uất ức a. Trong xã hội phụ quyền, phò mã thật sự là một quần thể đặc thù hết sức đáng thương, đủ loại uất ức, còn không bằng tiểu thiếp bình thường của nhà người ta.

Minh Trạm luôn luôn chờ một cơ hội, nhưng đang yên đang lành thì đánh rắm được cái gì, mọi người rất thích ứng với chế độ này, nói như vậy, hắn ló đầu để làm chi? Nhàn quá không có chuyện làm hay sao? Mà nay Ôn Trường Phong rốt cục đưa đến cơ hội tốt như vậy để hắn có thể thi ân cho người ta. Minh Trạm làm sao có thể buông tay? Bằng không với bản tính không có lợi cần gì phải dậy sớm của hắn thì hắn cần gì đi theo Ôn Trường Phong đến phủ của công chúa? Lại nhàn rỗi đòi ra mặt thay cho tam công chúa như vậy?

Bất quá mặc dù Minh Trạm tính toán rất tỉ mỉ nhưng lại không ngờ vì hành động của mình mà dẫn đến tranh chấp lễ nghi kéo dài tận mấy tháng trời.

Sử học gia sau này đã phát hiện ra được một sự thật: Võ đế đối với nữ nhân có một loại đồng cảm đặc biệt, ở niên đại đó, hắn đề cao địa vị của nữ nhân, giải phóng đủ loại trói buộc gông cùm xiềng xích cho nữ nhân. Thậm chí có người còn nói, Võ đế thật sự xứng đáng là bằng hữu của các nữ nhân. fynnz.wordpress.com

Đương nhiên có lẽ vì bản tính khoan dung và tín nhiệm đặc thù của Võ đế đối với nữ nhân, cho nên khi Võ đế tại vị vẫn luôn cùng Văn Duệ thái hậu thương nghị quốc sự rất nhiều lần. Chuyện này cũng gián tiếp làm cho Văn Duệ thái hậu độc chiếm quyền to sau khi Võ đế thoái vị, ngay cả Văn đế cũng không thể chống lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.