*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày thứ hai Trường Ninh tỉnh dậy cảm thấy tiết trời thật lạnh, chút hơi ấm của giường đất cũng đã tan đi. Không chờ được gọi, Cố nhũ mẫu đã tiến vào, trong tay ôm chiếc áo choàng vừa được sưởi ấm: “Trưởng tôn, ngài hãy mặc cái này vào. Hôm nay là đông chí, lạnh hơn mấy hôm trước nhiều lắm!”
Trường Ninh chợt nhớ ra hôm nay là đông chí: “Vậy là cũng sắp năm mới rồi, những ngày đọc sách trôi qua thật nhanh, tựa như hôm qua vừa mới yết Quế bảng‘¹’ vậy.” Một bên mặc quần áo, một bên hỏi Cố nhũ mẫu: “Nhà bếp đã chuẩn bị sủi cảo, canh thịt dê chưa?”
Người trong tộc họ Triệu thuộc vùng Tế Châu Sơn Đông, đông chí có tập tục uống canh thịt dê.
Cố nhũ mẫu nói: “Đã chuẩn bị ba vị thịt dê, rau hẹ và thịt tôm, ngài thức dậy ăn là được. Đúng rồi, nhị thiếu gia…”
Triệu Trường Ninh nghĩ đến tối qua liền cảm thấy buồn cười: “Đệ ấy tỉnh chưa?”
“Đã đi rồi, lúc tỉnh dậy không nói câu nào đã rời đi. Tối qua nô tì đã bẩm lại với lão thái gia, cũng chớ để bên lão thái gia phải đi tìm.” Cố nhũ mẫu sửa sang lại vạt áo cho nàng, “Hôm nay không cần tới học đường sớm, ngài cũng đừng vội, uống thêm vài bát canh nóng rồi đi.”
Trên thực tế, sáng sớm sau khi Triệu Trường Hoài tỉnh dậy mặt đen như đáy nồi, nô tỳ tiến tới hỏi hắn có muốn dùng sủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-ton/41549/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.