Edit: Li Chun 
“Tiểu thư, tiểu thư.” 
Thấy Triệu Khả Nhiên im lặng ngồi thẫn thờ không nói tiếng nào, Nguyệt cô gọi nàng mấy lần mới có phản ứng. 
“A, có chuyện gì, Nguyệt cô?” Triệu Khả Nhiên bừng tỉnh lại theo dòng suy nghĩ của bản thân. 
“Tiểu thư, người không có việc gì chứ?” Nguyệt cô sờ trán Triệu Khả Nhiên. “Sao nô tì thấy từ khi tỉnh lại tiểu thư luôn mất hồn mất vía?” 
“Nguyệt cô, ta không sao.” Triệu Khả Nhiên cười cười. “Đúng rồi, mấy ngày nay có những ai đến thăm ta?” 
“Mấy ngày nay phu nhân cùng Nhị tiểu thư đều đã tới vài lần.” Nguyệt cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. “Đúng rồi, tin tiểu thư tỉnh lại còn chưa báo cho phu nhân biết! Phu nhân đã phân phó, khi nào tiểu thư tỉnh lại phải lập tức báo cho phu nhân biết. Nhìn thấy người tỉnh lại, nô tì cao hứng quá nên quên mất.” 
Nói xong, Nguyệt cô vội vàng nói: “Lung Nhi, ngươi mau gọi người đi báo cho phu nhân cùng Nhị tiểu thư, nói Đại tiểu thư đã tỉnh.” 
“Vâng, nô tì lập tức đi ngay.” Lung Nhi vội vàng đi ra ngoài. 
“Phải không?” Nhìn bóng dáng của Lung Nhi, Triệu Khả Nhiên tựa tiếu phi tiếu nói: “Xem ra nương cùng muội muội vô cùng quan tâm ta a!” 
“Điều đó là tất nhiên rồi ạ!” Nguyệt cô cười nói: “Hai người là mẫu thân và muội muội ruột của tiểu thư a!” 
Thân sinh mẫu thân! Muội muội ruột! Khóe miệng Triệu Khả Nhiên giương lên nụ cười châm chọc. Đúng vậy! Đời trước, nàng cũng nghĩ như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311478/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.