🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Qua nửa canh giờ ngồi xe ngựa, bọn họ đã đến được trấn bắc hầu phủ.

Vừa xuống xe sẽ liền nhìn thấy cửa lớn của trấn bắc hầu phủ. Tại cửa lớn, hai con sư tử bằng đá uy vũ đứng hai bên. Phía trên cửa lớn có một bảng hiệu “Trấn bắc hầu phủ”. Bốn chữ to lớn như nước chảy mây trôi, như tuấn mã thoát cương bay trên không trung đến tuyệt trần, lại như giao long phi thiên lưu chuyển. Tấm biển đã trải qua boa năm phong sương mà không có vẻ cũ kĩ, ngược lại có một loại cảm giác ổn trọng qua từng năm tháng.

“Đại thiếu gia, người đã về.”

Vừa thấy đám người Triệu Tùng đến, một lão tóc bạc đã đi lên trước nghênh đón.

“Tùng Bách viên đã dọn dẹp xong, mọi người có thể nghỉ ngơi ở đó.”

Nhìn lão nhân trước mắt, Triệu Tùng tuy rằng không có tất cung tất kính nhưng giọng nói cũng vô cùng nể trọng:

“Phúc bá, làm phiền bá bá rồi.”

“Đại thiếu gia nói gì vậy a! Đây là việc ta nên làm.”

Triệu Khả Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra Phúc bá. Phúc bá là quản gia ở trấn bắc hầu phủ nhưng cũng không ai dám xem nhẹ ông ấy. Ngay cả Triệu Tùng cũng không dám đắc tội bởi ông ấy là người mà Triệu Lâm – phụ thân của Triệu Tùng tín nhiệm nhất. Phúc bá là người cùng lớn lên với Triệu Lâm, sau khi Triệu Lâm lên làm trấn bắc hầu, Phúc bá liền thuận tiện trở thành quản gia ở trấn bắc hầu phủ. Tuy rằng trên danh nghĩa là quản gia nhưng Triệu Lâm không bao giờ đối đãi với phúc bá như hạ nhân, chuyện gì cũng thương lượng cùng ông ấy.

Hiện tại, Triệu Lâm còn chưa công bố người thừa kế, cho nên không ai dám tùy tiện đắc tội với Phúc bá. Bằng không, nếu để Phúc bá nói vài câu không tốt trước mặt Triệu Lâm, khả năng sẽ không được thừa kế. Bởi vậy, đối với Phúc bá, mọi người đều thập phần kính trọng, ít nhất bên ngoài là vậy.

Rất nhanh, Phúc bá liền cho hạ nhân đưa mọi người đến Tùng Bách viên. Dọc theo đường đi ngắm phong cảnh quen thuộc, Triệu Khả Nhiên cảm giác có chút mờ mịt. Đã thật lâu rồi nàng chưa trở lại đây. Lúc trước, thời điểm nàng chết, tổ phụ cũng chưa đề ra người thừa kế. Mà từ khi trọng sinh đến nay, đây cũng là lần đầu tiên về trấn bắc hầu phủ. Từ khi phụ thân lên làm thái sư, mỗi năm nàng chỉ về dây vài lần mà thôi.

Nhìn cảnh sắc, trong lòng Triệu Khả Nhiên không khỏi cảm thán, trách không được phụ thân hay thúc thúc đều muốn lên làm trấn bắc hầu. Không thể không nói, trấn bắc hầu phủ đúng thật là hấp dẫn. Chỉ nhìn trấn bắc hầu phủ này thôi so với thái sư phủ lớn hơn bao nhiều lần, xa hoa bao nhiêu lần. Không chỉ như thế, danh hiệu trấn bắc hầu này bổng lộc mỗi năm phong phú cũng đủ để cho cha cùng thúc thúc tranh nhau gay gắt.

Phải biết rằng từ khi lập quốc, vị trí trấn bắc hầu đã được phong. Trong đại lịch hoàng triều, có Trung Nghĩa hầu, trấn bắc hầu, Tần quốc công và Chu quốc công chính là tứ đại công hầu, chiếm vị trí đặc biệt quan trọng, liên quan đến sự tồn tại của hoàng thất. Tuy rằng, qua thời gian, tứ đại công hầu có lúc thăng lúc trầm nhưng cho tới bây giờ, tứ đại công hầu vẫn là sừng sững không đổ, từ đó có thể biết rằng bốn gia tộc này thâm hậu cỡ nào.

Triệu Khả Nhiên đang suy nghĩ miên man cũng đã tới Tùng Bách viên – là nơi ở của Triệu Tùng trước kia. Mỗi năm trở về, Triệu Tùng đều nghỉ ngơi ở đây.

Sau khi tới Tùng Bách viên, Triệu Khả Nhiên mang theo Lung Nhi và Thi Hương về phòng. Vừa tiến vào phòng, Lung Nhi và Thi Hương lập tức thu thập hành lí.

“Tiểu thư, người ngồi xe ngựa lâu như vậy sẽ mệt mỏi, tiểu thư nghỉ ngơi một chút đi.”

Nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên mệt mỏi, Thi Hương mở miệng đề nghị.

“Không cần, ta không sao, chờ một lát sẽ đi thỉnh an, nếu bỏ lỡ sẽ không tốt.”

“Đúng vậy!”

Lung Nhi giải thích:

“Thi Hương, ngươi đến đây lần đầu tiên nên không biết. Lát nữa thu thập xong, chúng ta sẽ đi thỉnh an lão phu nhân. Đúng rồi, lão phu nhân chính là mẫu thân của lão gia, cũng chính là chủ mẫu của trấn bắc hầu phủ.”

Triệu Khả Nhiên nhìn Thi Hương nói:

“Thi Hương, lát nữa gặp tổ mẫu, ngươi nhớ phải cẩn thận, tổ mẫu là một người rất nghiêm khắc, nếu như để tổ mẫu nhận ra sai lầm gì sẽ rất phiền toái, biết chưa?”

Thi hương gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tì biết nên làm thế nào.”

Triệu Khả Nhiên tán thưởng gật đầu, đối với Thi Hương nàng vẫn là yên tâm nhất:

“Thi Hương, tuy rằng ngươi đã biết đến sự tình ở trấn bắc hầu phủ, nhưng ta vẫn muốn nói lại với ngươi lần nữa, miễn cho đến lúc đó ra cái gì sai lầm. Còn có, Lung Nhi, ta biết ngươi đối với trấn bắc hầu phủ nhất thanh nhị sở, nhưng có một số chuyện ngươi vẫn chưa rõ ràng, cho nên, ngươi cũng dụng tâm nghe một chút, biết không?”

Thi Hương và Lung Nhi cung kính đứng một bên, chờ Triệu Khả Nhiên mở miệng.

Triệu Khả Nhiên chậm rãi nói:

“Các ngươi hẳn là đều đã biết rồi, trấn bắc hầu đương nhiệm chính là tổ phụ ta. Tổ mẫu ta là chính thê nhưng cũng không phải vợ đầu. Phụ thân của tổ mẫu ta là Trung Nghĩa tướng quân – Tiêu Nghị đã vì nước hy sinh thân mình, ta tin các ngươi đã nghe qua tên của ông ấy. Ông ấy dũng cảm thiện chiến, Phiêu Kị đại tướng quân bây giờ cũng từng là thuộc hạ của ông. Từ sau khi ông qua đời, mẫu thân của tổ mẫu cũng tự tử theo, chỉ để lại một mình tổ mẫu. Sau này, vì ca ngợi Trung Nghĩa tướng quân, triwwuf đình liền phong tổ mẫu làm quận chúa hưởng bổng lộc, còn mang vào cung nuôi dưỡng, tiếp đó còn tứ hôn cho tổ phụ ta. Khi ấy, tổ phụ ta chưa làm trấn bắc hầu nên có thể nói, tổ phụ lên làm trấn bắc hầu, tổ mẫu có công không hề nhỏ.

Nói đến đây, Triệu Khả Nhiên dừng một chút, uống ngụm trà rồi mới tiếp tục nói:

“Vừa nãy ta đã nói, tổ mẫu ta không phải vợ đầu, vợ đầu của tổ phụ là Lí tổ mẫu. Trước khi hoàng thượng tứ hôn cho tổ mẫu và tổ phụ ta thì Lí tổ mẫu đã là thê tử của tổ phụ. Nhưng vì tước vị, lại không thể cãi lại thánh chỉ cho nên Lí tổ mẫu phải chấp nhận ngang hàng với tổ mẫu ta. Người trong phủ đều tôn xưng bà ấy một tiếng Lí phu nhân nhưng dù thế nào thì địa vị cũng không thể bằng tổ mẫu ta. Ngoài ra, tổ phụ còn một thiếp thất là Cao thị, nhưng mấy năm trước Cao thị đã qua đời. Hiện tại, trong trấn bắc hầu phủ chỉ còn tổ mẫu ta và Lí tổ mẫu là hai nữ chủ nhân vô cùng nghiêm cẩn.”

“Phải không?” Lung Nhi nhịn không được mở miệng: “Nô tì cảm thấy lão phu nhân rất hòa ái, đối với tiểu thư cũng rất hiền hậu a!”

Triệu Khả Nhiên mỉm cười:

“Lung Nhi, xem ra ngươi vẫn là chưa đủ lão luyện. Ta nói ngươi, tổ mẫu thực sự là thiên vị cho Khả Nhân, ngươi không thể nhìn ra sao?”

“Cái gì?” Lung Nhi cảm thấy kì lạ: “Nhưng nô tì lại thấy lão phu nhân đối đãi với hậu bối rất bình đẳng a!”

Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu:

“Được rồi, ngươi nhìn ra hay không cũng không sao, chỉ cần các ngươi làm việc cẩn thận một chút là được rồi.”

“Nô tì tuân theo tiểu thư dạy bảo.” Thi Hương và Lung Nhi lễ phép cùng đáp.

Triệu Khả Nhiên gật đầu, tiếp tục nói:

“Tổ mẫu cũng chỉ có một mình phụ thân ta là con. Lí tổ mẫu hạ sinh nhị thúc và tứ cô cô. Nhị thúc Triệu Dũng đang là Hộ bộ thượng thư còn tứ cô cô thì gả vào hoàng cùng, là Thục phi nương nương. Ta còn tam thúc thúc và ngũ cô cô đều do Cao thị sở sinh. Phụ thân ta và nhị thúc đều là con trai trưởng của tổ phụ, hai người họ tranh giành nhau thừa kế tước vị. Tam thúc là do thiếp thất sinh, hơn nữa trời sinh tính ôn hòa yếu đuối nên tước vị cũng là vô duyên. Sự tình trong trấn bắc hầu phủ tuyệt đối không đơn giản, ta chỉ đại khái kể lại cho các ngươi một chút, tóm lại, cho dù thế nào các ngươi cũng phải cần thận. Các ngươi phải biết rằng trấn bắc hầu phủ so với thái sư phủ tôn nghiêm hơn rất nhiều, hiểu chưa?”

Lung Nhi và Thi Hương thận trọng gật đầu, tỏ vẻ đã nghe rõ. Đúng lúc này truyền đến một tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Triệu Khả Nhiên lên tiếng.

Một nha hoàn liền bước vào:

“Nhiên tôn tiểu thư, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân đã chuẩn bị xong, muốn đi thỉnh an lão phu nhân, bọn họ kêu nô tỳ đến mời người.”

“Ta đã biết, ta sẽ đi luôn.”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên quay đầu nhìn về phía Thi Hương và Lung Nhi:

“Bây giờ ta phải đi thỉnh an tổ mẫu, mang theo các ngươi không tốt lắm, các ngươi ở lại trong phòng đi.”

“Vâng, tiểu thư.”

“Ta đi rồi, các ngươi cũng không được chạy loạn, ở trong phòng là tốt nhất.”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên liền rời phòng.

Vừa ra khỏi cửa, Triệu Khả Nhiên đã thấy Triệu Tùng, Tần Hương Hà và Triệu Khả Nhân đều đã đợi nàng, ngay cả Triệu Khả Phong cũng đã đến.

Thấy Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân liền nhăn mày, nhưng rất nhanh liền cười nhẹ:

“Tỷ tỷ, tỷ sao lại lâu vậy a? Chúng ta đã chờ tỷ một hồi rồi.”

Trong mắt Triệu Khả Nhiên có một tia châm chọc, Triệu Khả Nhân đang nói nàng bắt cha mẹ phải chờ, hành vi quả là không tốt đi.

Quả nhiên, Tần Hương Hà nghe Triệu Khả Nhân nói thì nhíu mày, có chút bất mãn. Không phải hôm này Tần Hương Hà mới có bất mãn với Triệu Khả Nhiên mà từ khi Triệu Khả Nhiên giúp đỡ Triệu Oánh làm hại Triệu Khả Nhân bị giam cầm, nàng đã vô cùng không hài lòng với Triệu Khả Nhiên. Cho nên, vừa nghe thấy Triệu Khả Nhân nói điểm không tốt của Triệu Khả Nhiên sẽ sinh ra một cỗ bất mãn. Triệu Khả Nhân thập phần rõ ràng điều này nên mới cố ý nói như vậy.

Nhưng hiện tại Triệu Khả Nhiên đã biết cách bình tĩnh, đối với việc Triệu Khả Nhân châm ngòi, Tần Hương Hà bất mãn, nàng chỉ làm bộ như không nhìn thấy, mỉm cười cho đúng lễ nghĩa:

“Đều là lỗi của Khả Nhiên, để cha mẹ chờ lâu.”

“Được rồi, đều đã đến thì đi thôi.” Triệu Tùng cũng không có nhiều lời trách cứ.

Gần đây, hắn cảm thấy Triệu Khả Nhiên trở nên hiểu chuyện, thông minh hơn, nhất là biểu hiện ở thọ yến ngày trước. Thế nên, cho dù Triệu Khả Nhiên không xuất sắc bằng Triệu Khả Nhân nhưng không chừng trong tương lai cũng sẽ có lợi thế. Mà đứa con có thế giúp hắn, hắn nhất định sẽ chiều chuộng. Hơn nữa, Triệu Khả Nhiên cũng không phạm sai lầm gì, chỉ là đến muộn một chút mà thôi, Triệu Tùng hắn sẽ không so đo với nàng.

Đối với hành động của Triệu Tùng, Triệu Khả Nhân có chút tức tối nhưng cũng không dám biểu hiện trên mặt.

Rất nhanh, Triệu Tùng đã dẫn bọn họ đến chỗ ở của lão phu nhân Tiêu Linh – Linh Vũ các. Tiến vào Linh Vũ các, Triệu Khả Nhiên liền nhìn thấy tổ mẫu đang ngồi phía trước, hiền lành nhìn bọn họ.

Triệu Tùng cùng Tần Hương Hà quỳ xuống:

“Con [con dâu] xin thỉnh an mẫu thân, nguyện mẫu thân khỏe mạnh trường thọ.”

Tiêu Linh từ ái nhìn bọn họ:

“Tốt lắm, đều là người một nhà, nghi thức xã giao này không cần thiết, mau ngồi xuống đi.”

Sau khi Triệu tùng và Tần Hương Hà ngồi xuống, Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Phong cũng tiến lên rồi quỳ xuống:

“Cháu gái Triệu Khả Nhiên thỉnh an tổ mẫu, nguyện tổ mẫu phúc thọ an khang.”

“Cháu gái Triệu Khả Nhân thỉnh an tôt mẫu, nguyện tổ mẫu phúc thọ an khang.”

“Cháu trai Triệu Khả Phong thỉnh an tôt mẫu, nguyện tổ mẫu phúc thọ an khang.”

Nhìn cháu nội của mình, Tiêu Linh dường như rất cao hứng:

“Được rồi, được rồi, các con mau đứng lên, đã lâu không gặp, mấy đứa đều lớn nhanh như vậy.”

Ba người bọn họ liền dứng lên. Tiêu Linh vội vẫy tay:

“Đến đây, đến đây, để tổ mẫu nhìn các con một chút.”

Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân và Triệu Khả Phong đều đi qua.

Nhìn lão phu nhân trước mắt tóc hoa râm, khuôn mặt cười hiền từ, Triệu Khả Nhiên tuy rằng trên mặt nở nụ cười nhưng trong lòng lại cười lạnh. Tổ mẫu không phải người bình thường, lớn lên trong hoàng cung hẳn là có nhiều thủ đoạn, khó mà phòng bị. Nếu thật sự hiền lành như vậy sao có thể tồn tại ở trấn bắc hầu phủ này? Nếu chỉ dựa vào thân phận quận chúa thì căn bản không thể trụ được địa vị của mình.

Người khác có thể không biết nhwung Triệu Khả Nhiên rất rõ ràng. Trong mắt tổ mẫu, người quan trọng nhất chính là phụ thân Triệu Tùng bởi phụ thân là người mà bà dựa vào nửa đời sau. Bà thiên bị Triệu Khả Nhân bởi Triệu Khả Nhân vừa có tài vừa có sắc, có khả năng giúp phụ thân nâng địa vị. Bà ấy thương yêu Triệu Khả Phong vì hắn là con trai duy nhất của phụ thân, người thừa kế duy nhất. Mà nàng là đứa cháu gái chẳng bằng ai, trong mắt bà ấy, nàng đại khái là không có giá trị lợi dụng đi. Cho nên dù mặt ngoài là yêu thương nàng nhưng trong ánh mắt lại không có một tia từ ái.

Trước kia, nàng luôn cho rằng tổ mẫu yêu thương nàng, còn vô cùng cao hứng nữa. Nhưng bây giờ, nàng đã biết được lòng tổ mẫu. Hiện tại nhìn tổ mẫu như vậy, nàng chỉ cảm thấy dối trá mà thôi.

Quả nhiên, bọn họ vừa tiến lên, Tiêu Linh liền kéo tay Triệu Khả Nhân:

“Khả Nhân thật đúng là càng lớn càng xinh, tương lai nhất định là đại mỹ nhân a.”

Nghe Tiêu Linh khen ngợi, Triệu Khả Nhân đắc ý nhưng cũng chỉ mở miệng làm nũng:

“Tổ mẫu, người là đại mỹ nhân a, con lớn lên chính là giống người nên mới có thể đẹp a!”

Tiêu Linh cười vô cùng vui vẻ: “Nói cái gì đâu! Ta đã qua nửa đời người, còn đẹp gì nữa.”

Bất quá, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt tổ mẫu tràn ngập ý cười, có thể nói, nữ nhân cho dù là 8 tuổi hay 80 tuổi cũng đều thích nghe người khác khen ngợi.

Triệu Khả Nhân tất nhiên hiểu điều này nên tiếp tục nói:

“Tổ mẫu, con nói đều là sự thật, không có lừa người nha. Con thấy người chính alf một đại mỹ nhân.”

Tiêu Linh cười càng thêm sáng lạn:

“Khả Nhân, cái miệng nhỏ nhắn này đúng là ngọt nha!”

Được Tiêu Liêu khen ngợi, Triệu Khả Nhân khiêu khích liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhiên. Nhưng Triệu Khả Nhiên không quan tâm, chỉ cười nhẹ làm cho Triệu Khả Nhân có cảm giác hụt hẫng, bất lực, còn có không cam lòng.

Sau đó, Tiêu Linh cũng quay đầu nói với Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Phong vài câu nhưng không giống cảm giác như nói với Triệu Khả Nhân.

Sau khi mọi người cùng trò chuyện một lúc, Tiêu Linh mới nói:

“Nói chuyện đã lâu, ta có chút mệt mỏi, các con về trước nghỉ ngơi đi. À, đúng rồi, Tùng Nhi, con lưu lại ta có chuyện muốn nói với con.”

Tần Hương hà liền mang theo ba người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại hai mẹ con Tiêu Linh và Triệu tùng.

Thấy mọi người đã đi hết, vẻ mặt tươi cười trên khuôn mặt Tiêu Linh cũng biến mất:

“Tùng Nhi, ta hỏi con, hôn sự của Khả Nhân là xảy ra chuyện gì?”

Lúc trước, khi phát sinh sự tình của Triệu Khả Nhiên,Triệu Khả Nhân và Lâm Khê Nhiễm, Tiêu Linh đang cầu phúc ở Vạn An tự trong thời gian dài nên không biết chân tướng. Khi bà biết đến thì Khả Nhân đã đính hôn với Lâm Khê Nhiễm rồi.

Nghe Tiêu Linh hỏi, Triệu Tùng đem mọi chuyện kể lại, sau đó mới nói:

“Mẫu thân, thực sự thì con cũng không còn cách nào. Khí đó, nếu không xử lí tốt, danh dự của Khả Nhân sẽ đều bị hủy hoại.”

“Ngu ngốc!” Tiêu Linh đập bàn: “Con có biết con đã làm gì hay không?”

“Mẫu thân, con làm đều là vì Khả Nhân a!”

Tiêu Linh nhịn không được thở dài:

“Con có biết ta vốn là tính toán sẽ cho Khả Nhân gả vào hoàng gia không? Con làm như vậy đều phá hết kế hoạch của ta rồi.”

“Cái gì?” Triệu Tùng chấn động: “Mẫu thân, người nói thật sao?”

“Con cung biết đấy, Khả Nhiên nhan sắc cũng như tài học không xuất chúng nhưng may mắn khi sinh ra đã có hôn ước này. Mà Khả Nhân thì cả nhan sắc và tài học đều tốt hơn Khả Nhiên rất nhiều. Cho nên, ta tính chờ nó lớn một chút sẽ giúp nó gả vào hoàng gia. Khi đó, Khả Nhiên gả vào Trung Nghĩa hầu phủ, Khả Nhân gả vào hoàng gia, như vậy tương lai của con mới là tốt nhất, nhưng không nghĩ tới sự tình lại biến thành cái dạng này.”

Triệu Tùng có vẻ hối tiếc không kịp:

“Con, con không biết, nếu con biết điều này thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”

“Aiz…” Tiêu Linh bất đắc dĩ:

“Quên đi, dù sao chuyện đã thế này, ta cũng không có biện pháp. À, ta nghe nói, thiếp thất Lưu thị của con mang thai, có đúng không?”

Triệu Tùng gật đầu.

Tiêu linh tiếp tục nói:

“Nàng ta bất quá cũng chỉ là một ca nữ, cho dù nàng ta sinh hạ nam hài tử thì cũng không phải huyết thống cao quý. Con vẫn nên bồi dưỡng Phong Nhi cho tốt, nó mới là người thừa kế của con.”

“Con xin nghe mẫu thân dạy bảo.”

“Tốt lắm, ta thật sự mệt mỏi, con đi về đi. Con cũng nên nghỉ ngơi một chút, sáng sớm mọi người đã đến đây, hẳn là đã mệt.”

Nói xong, Tiêu Linh liền rời đi, chỉ còn lại Triệu Tùng ở đó hối tiếc không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.