Nghe từng câu từng chữ Triệu Khả Nhiên nói ra, Tư Đồ Húc cảm thấy yêu thương không gì sánh được, mặc dù có vài việc chàng đã sớm biết, nhưng biết và nghe chính miệng Khả Nhiên nói ra là hai việc khác nhau. Nghe mỗi một câu một chữ nàng nói ra, lòng Tư Đồ Húc dường như cũng không ngừng bị dằn vặt.
Tư Đồ Húc chậm rãi nắm chặt song chưởng, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Sau này sẽ không thế nữa. Ta sẽ yêu thương nàng thật nhiều, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Hơn nữa, trước mặt ta, nàng không cần che giấu, nàng chỉ cần là chính nàng là được rồi.”
Nghe từng câu từng chữ tự đáy lòng của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được chảy xuống, miệng còn thấp giọng gọi, “Húc, Húc.”
Thấy Triệu Khả Nhiên khóc rất đáng thương, Tư Đồ Húc vỗ về nói, “Khóc đi, hãy khóc cho trôi hết tất cả ấm ức trong lòng. Sau này đừng vì người không đáng như vậy mà rơi nước mắt nữa.”
Triệu Khả Nhiên lại một lần nữa khóc lê hoa đái lệ (chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân khi khóc lóc),nhưng giọt nước mắt lần này, ngoài phần ủy khuất, thương tâm ra, còn có phần cảm động. Nàng biết, mỗi câu Tư Đồ Húc nói ra đều xuất phát tự đáy lòng, sự kiêu ngạo của chàng tuyệt đối không cho phép chàng nói những lời giả dối. Vì thế, nàng tin, chỉ cần là Tư Đồ Húc nói ra, thì nhất định sẽ làm được.
Chờ sau khi Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311370/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.