Triệu Khả Nhân chính là người như vậy, nàng chỉ biết đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu người khác, nhưng chưa bao giờ tự suy xét lỗi lầm của mình.
Dối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cũng không lay động, ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục ra khỏi Thái sư phủ cùng Tư Đồ Húc.
Sau khi lên xe ngựa, xe ngựa vững vàng lên đường.
Trong xe ngựa, Triệu Khả Nhiên 1111 không nhịn được mở miệng hỏi thắc mắc trong lòng nàng: “Húc, rốt cuộc chàng và phụ thân ta nói cái gì! Ta thấy bộ dáng của ông dường như rất hưng phấn.”
“Ta cũng không biết.” Đối với sự nhiệt tình bất ngờ của Triệu Tùng, Tư Đồ Húc cũng không rõ ràng, chỉ là hắn, cũng không hề hưởng thụ sự nhiệt tình là được rồi, “Chỉ là, thực sự ta không thể không nói, ông ta thực sự rất phiền.”
“Ha ha ha........” Đối mặt với sự thẳng thắn của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên nhịn không được ôm bụng cười to, “Nhưng mà, ta dám khẳng định, nhất định là chàng đã làm cái gì, hoặc nói gì đó, ông ta mới có bộ dạng này. Nếu không khi ông ta nhìn chàng, căn bản sẽ là nói không ra lời. Nói mau, rốt cuộc chàng đã nói gì với ông ta?”
Đối mặt với chất vấn của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc đành phải đem những lời nói với Triệu Tùng kể cho Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà, không nghĩ tới, vừa nghe hắn nói xong, Triệu Khả Nhiên liền cười ha hả.
“Ha ha ha, nhạc, nhạc phụ, Húc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311323/chuong-164-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.