Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tiêu Tiểu Tiểu rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu, trên mặt của nàng hiện lên nụ cười khổ sở, “Khả Nhiên, ta không thể không thừa nhận, có lẽ con nói đúng! Cũng bởi vì ta mềm yếu và nhượng bộ, cho nên mới tạo thành hậu quả như thế. Nếu ban đầu ta có một phần kiên quyết và thủ đoạn như con, có lẽ, kết cục sẽ khác hôm nay.”
“Tiêu di, nếu người vẫn không chịu thay đổi, như vậy bi kịch cũng sẽ lại tái diễn mà thôi.” Triệu Khả Nhiên nhìn Tiêu Tiểu Tiểu, lời nói ra không chút lưu tình, “Thiện lương và nhẫn nhịn của bản thân không có sai. Nhưng, nếu người thiện lương và nhẫn nhịn lại làm tổn thương người bên cạnh, người tự xem xét lại bản thân, người làm những thứ này rốt cuộc có ý nghĩa sao?”
“Không ngờ, ta sống nhiều năm như vậy, vẫn không nhìn thấu đáo bằng con.” Ánh mắt của Tiêu Tiểu Tiểu chứa mê mang, cũng chứa một tia sáng tỏ, “Khả Nhiên, con nói, ban đầu ta rời đi, có phải là một sai lầm hay không? Ta từ bỏ hài tử còn nhỏ tuổi, tự mình thoát khỏi nhà tù đó. Hiện tại, hài tử của ta đối với ta giống như đối đãi một người khách, lễ độ mà lạnh nhạt.”
“Tiêu di, người là trưởng bối, năm đó những chuyện người làm, mặc kệ là đúng hay sai, chúng ta làm vãn bối cũng không thể xoi mói.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Hơn nữa cho dù là đúng, hay là sai, cũng đã trở thành sự thật rồi, vậy còn so đo cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu/2311246/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.