Ta không dừng bước, giọng Lưu Cẩm Châu nhẹ nhàng, như nói với ta, như tự nói với mình: "Tỷ tỷ đã dạy cho ta bài học này, đủ để ta cả đời suy ngẫm. Ta sẽ cố gắng, để có được sự dũng cảm như tỷ."
Khi hắn nói xong, ta đã đi xa. Dung Nhi kiểm tra ta từ đầu đến chân, thấy không sao, mới dìu ta chậm rãi về phòng.
Lưu Cẩm Châu nói đúng một điều.
Những gì ta muốn làm đã hoàn thành, từ nay về sau, Lưu gia có nghĩ thế nào, sống thế nào, cũng chẳng còn liên quan đến ta nữa.
Ba ngày sau, ta sẽ cùng nương nương lên đường đến Tây Lăng cầu phúc. Trong ba ngày này, cổng viện của ta càng thêm tịch mịch, vắng vẻ hơn bao giờ hết.
Phụ thân cho rằng đây là cách răn đe ta, trong mắt ông, một đứa con mất đi sự che chở của phụ mẫu sẽ không có tiền đồ gì.
Nhưng ông không biết rằng, điều này lại khiến ta càng thêm tự do. Ta cùng Liên Nhi và các nàng đem số bạc tích góp bấy lâu nay chuyển đi, rồi ra ngoài gặp Tiêu Thành Nghiệp.
Hắn quả là người trọng tình trọng nghĩa, biết rằng trong phủ sẽ không ai chuẩn bị hành lý cho ta, nên trực tiếp bảo rằng hắn đã chuẩn bị một đoàn xe, chỉ cần ngày ta xuất phát mang theo họ là được.
Nghe vậy, ta liền từ chối ngay, ta đi cầu phúc chứ không phải hưởng phúc.
Tiêu Thành Nghiệp thấy thế, lộ vẻ cảm động, nói: “Vân Ngọc cô nương, Tiêu mỗ đã biết nàng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu-mac-ke-roi-/3623620/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.