Sau này, khi phụ thân tiến thân trên quan trường, chi tiêu trong phủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng phụ thân không có chỗ dựa trong triều đình, để đạt được vị trí Thái sư hoàn toàn là nhờ vào sự thanh liêm và trung thành của ông.
Nếu muốn giữ được danh tiếng thanh liêm, thì không thể phô trương giàu sang, ta và mẫu thân vẫn ăn mặc giản dị.
Khi đó, ta hiểu rằng càng biểu hiện nghèo khổ, thanh bần bên ngoài, thì càng có nhiều người khen ngợi phụ thân là người có cốt cách thanh cao, và vị trí của ông sẽ càng an toàn hơn.
Sau này, điều này đã trở thành thói quen của ta.
Dù mẫu thân và muội muội hiện giờ đều có nhiều trang sức phù hợp với thân phận quý nữ của Kinh thành, ta vẫn không thích chưng diện, trong mắt họ, muội muội thì xinh đẹp, dễ thương, mang ra ngoài được, còn ta thì nhàm chán vô cùng.
Họ không biết rằng những năm tháng luôn lo lắng đó đã khắc sâu vào trí nhớ ta, khiến ta không thể quên được sự cảnh giác đã ăn sâu vào tận xương tuỷ.
Cho đến giờ, trên bàn trang điểm của ta vẫn là những món trang sức mà mẫu thân ta từng cho.
Những trang sức mẫu thân cho ta phù hợp với tâm lý mua bán của người dân Thanh Châu hơn hai mươi năm trước, kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu thật và giá trị.
Một hộp trang sức ấy, đem đi cầm cố, vẫn hơn số tiền mà Lưu Uyển Tình đã cầm đồ trước đây.
Sáng hôm sau, Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-nu-mac-ke-roi-/3623609/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.