Khi nhóm Tiêu Nguyên Mẫn đuổi tới Từ Ninh Cung, Thái Hậu đã tỉnh, Tuyên Hoà đế đang ở bên cạnh hầu bệnh bón thuốc, trừ Lâm Quý Phi và Ninh phi ra, các cung phi đều đến rồi.
Uống thuốc xong, Hoàng Thái Hậu mới khá hơn 1 chút, “Hoàng đế để Thục phi các nàng đi về trước đi, ai gia……” Nói xong lời cuối cùng giọng nhỏ xuống.
Tuyên Hoà đế hiểu Thái Hậu là không muốn nhìn đến bọn họ, rốt cuộc bọn họ đều có hiềm nghi hại chết Thất hoàng tử.
“Là nhi tử sơ sẩy.” Tuyên Hoà đế đứng dậy, “Mọi người đều trở về, nếu là không có Thái Hậu cho gọi, không được đến quấy rầy.”
“Dạ được.” lúc này ai cũng sẽ không tìm xui xẻo, tới thăm Hoàng Thái Hậu là hiếu tâm, nếu không lúc này ai nguyện ý đi ra.
Mọi người lui ra, Hoàng Thái Hậu mới đầy mặt nước mắt nói, “Hoàng đế, tiểu thất thật sự đã không còn sao?”
Tuyên Hoà đế thở dài, mới gật đầu, “Mẫu hậu không cần quá mức lo lắng, nếu là bởi vì chuyện của tiểu thất khiến cho mẫu hậu bị thương thân mình, tiểu thất cũng sẽ không an tâm.”
“Tiểu thất đáng thương của ta, là ai như vậy tàn nhẫn a.” Hoàng Thái Hậu khóc ròng.
Tiêu Ngọc Tộ cầm khăn tiến lên khuyên nhủ, “Hoàng nãi nãi, phải chú ý thân thể a.”
Hoàng Thái Hậu một phen ôm Tiêu Ngọc Tộ, “Tiểu thất là đứa trẻ đáng yêu như vậy……” Lại khóc một hồi Hoàng Thái Hậu mới ngừng, giọng khàn khàn mà đối với Tuyên Hoà đế nói, “Hoàng đế cũng không cần quá mức thương tâm, chú ý thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-truong-cong-chua/1742561/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.