Nhưng lần này tin đồn thật sự khó lòng ém xuống. Vốn chỉ là một lời đồn truyền tai nhau, vậy mà càng truyền càng lớn, càng truyền càng khó nghe.
Dương lão phu nhân tức giận đến mức gọi Dương nhị phu nhân và Dương Tử Khâm đến Trường Thọ Viện.
"Bên ngoài giờ đã đồn thành cái dạng gì rồi các ngươi biết không? Hai người mượn danh Thất công chúa để gặp mặt nhau. Dương tứ tiểu thư nửa đêm lén lút tư hội Hạ tiểu tướng quân. Đây là nữ nhi mà ngươi nuôi dạy ra đấy à? Danh tiếng của nữ nhi Dương gia ở bên ngoài hoàn toàn bị nàng ta hủy rồi."
Dương nhị phu nhân tuy quỳ trên mặt đất nhưng lưng vẫn thẳng: "Lão phu nhân, tứ nha đầu là cháu gái ngài, chẳng lẽ ngài lại không hiểu con bé sao. A Thanh ngày ngày ngồi trong viện của nó, cửa trước không ra cửa sau không tới. Chỉ thỉnh thoảng mới đi ra ngoài. Tính cách con bé như nào ngài còn không biết sao? Bên ngoài chỉ là lời đồn đoán ác độc, nếu ngài cũng nói như thế thì con bé biết phải làm sao? Hạ tiểu tướng quân cũng chỉ mới đến Dương phủ một lần, cũng bái kiến qua ngài, ngài ấy tới để tìm A Du không phải sao? Mấy chuyện đó mọi người đều biết mà." Dương lão phu nhân "Hừ" một tiếng: "Không có lửa làm sao có khói, nó không làm thì ai lại lan truyền tin đồn như thế chứ."
"Lão phu nhân! Ngài không tin tưởng cháu gái ngài nhưng con tin tưởng con gái con! Nó là đứa nhỏ đến cả yến tiệc ngài muốn nó đi nó còn tìm lý do trốn ở nhà. Vậy mà ngài nói nó lén lút đi gặp nam nhân. Chẳng lẽ nó biết bay nên bay ra khỏi phủ sao?"
Dương lão phu nhân đập bàn: "Coi như ngươi nói đúng đi, nhưng bên ngoài kia đang đem danh tiếng của tiểu thư Dương gia ra bôi tro trát trấu kia kìa. Ta không biết, các ngươi mau tìm một mối tốt rồi đính thân cho nó để đánh vỡ tin đồn đi. Nếu năm sau nó không gả được ra ngoài thì Dương gia cũng không cần một nữ tử như thế nữa."
"Lão phu nhân!"
Nhị phòng còn đang muốn cùng Dương lão phu nhân cãi đến trời long đất lở, bên ngoài lại có thị nữ đi vào thông báo Hạ phu nhân muốn đến bái phỏng. Dương lão phu nhân nuốt cơn giận xuống, cầm trà lên uống rồi gật đầu cho người mời Hạ phu nhân vào.
Dương Tử Khâm lần thứ hai gặp Hạ phu nhân, tuy nàng chưa gặp phụ thân của Hạ Vân Hiên nhưng nàng nghĩ hắn có lẽ sẽ giống Hạ Tư Mã nhiều hơn.
Hạ phu nhân dáng người mỏng manh, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt lại luôn ánh lên một tia bi thương, khiến ai nhìn cũng thấy đau lòng.
Vốn là một mỹ phụ, lại đem tới cho người khác cảm giác gió thổi là bay.
"Hôm nay Hạ phu nhân hôm nay đến phủ đột ngột, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, phu nhân đừng để trong lòng." Dương lão phu nhân gật đầu chào hỏi.
Hạ phu nhân mỉm cười yếu ớt: "Hôm nay là do vãn bối đường đột, vãn bối phải cảm tạ lão phu nhân không thấy bất tiện mới phải. Hôm nay vãn bối tới phủ là có chuyện muốn thương lượng với quý phủ. Thật may hôm nay nhị phu nhân cũng có mặt ở đây, chuyến này ta đến đúng lúc rồi." Dương Tử Khâm vẫn yên lặng cúi đầu, có lẽ hôm nay Hạ phu nhân tới là để hỏi chuyện tin đồn rồi.
Dương lão phu nhân gượng cười: "Hạ phu nhân có chuyện gì cứ việc nói ra. Không biết Dương phủ có thể giúp gì được cho phu nhân. Nếu như nhị phòng không thể làm chủ, hôm nay còn có lão bà này ở đây. Tất nhiên sẽ cho phu nhân một câu trả lời thích đáng."
Dương nhị phu nhân nhìn chằm chằm Dương lão phu nhân, bà tuy không phải chủ mẫu Dương phủ, cũng là chính thê nhị phòng. Chuyện của nhị phòng mà lão phu nhân lại muốn ra mặt, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
"Vãn bối nghĩ mọi người có lẽ đều nghe được tin đồn về Vân Hiên cùng Dương tứ tiểu thư đang truyền bên ngoài rồi." Hạ phu nhân cũng là một người trực tiếp, cũng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề. Lão phu nhân cúi đầu uống trà, bà thấy mất mặt, dù nhị phòng chỉ là thứ tử, nhưng danh tiếng bên ngoài chính là danh tiếng của Dương gia.
"Hạ phu nhân cũng hiểu là lời đồn truyền tai, sao có thể coi là thật. Nếu có người tin vào tin đồn đó thì khác nào là muốn ép chết A Thanh nhà ta." Dương nhị phu nhân vẫn đang nóng giận, không nhịn được mà phản bác.
"Nhưng lời đồn đó hiện tại đang truyền rất nhanh rồi. Chỉ sợ sau này không còn ai dám hỏi cưới Dương tứ tiểu thư nữa. Ai lại muốn lấy một người mang theo tin đồn như vậy trên người đây."
Lời của Hạ phu nhân khiến cho tất cả những người ở trong Trường Thọ Viện trở nên trầm mặc, duy chỉ có Dương Tử Khâm vẫn đứng cúi đầu ở một bên.
Hạ phu nhân lại nhẹ giọng nói: "Vậy nên vãn bối mới tới phủ muốn bàn bạc với các trưởng bối Dương phủ. Tin đồn cứ lan truyền như này chỉ sợ khiến cho con đường hôn phối của Dương tứ tiểu thư cũng coi như bị chặt đứt rồi. Hạ phủ muốn hiến kế cho ngài, dù sao cũng là người trong lòng của Hiên Nhi, Hạ phủ tất nhiên không thể bạc đãi." Lão phu nhân nghe vậy nóng vội hỏi: "Không biết liệu Hạ phủ có kế sách gì?"
Dương nhị phu nhân nhíu mày, lão bà này chưa gì đã hỏi kế sách, cứ như gián tiếp thừa nhận tin đồn vậy.
Hạ phu nhân đi tới nắm lấy tay Dương Tử Khâm, đôi mắt thu thủy như chìm trong nước: "Hài tử, nếu như con và Hiên Nhi đã là lưỡng tình tương duyệt, ta cũng nghĩ con là một người thâm tình, không bằng con đến làm dâu Hạ gia ta."
Dương lão phu nhân vẫn không hiểu: "Ý phu nhân là?"
Hạ phu nhân vẫn giữ chặt tay Dương Tử Khâm: "Con gả cho Hiên Nhi đi, tuy là minh hôn, nhưng sau này con chính là nhị nhi tức của ta, Hạ gia sẽ không bạc đãi con."
Dương Tử Khâm khó tin nhìn nữ nhân yếu đuối trước mặt đang dùng những lời nhẹ nhàng nhất nói ra một chuyện đáng sợ nhất mà nàng từng nghe.
Minh hôn.
Dương nhị phu nhân đi tới gạt tay Hạ phu nhân ra: "Ngươi nói cái gì vậy? Ý ngươi là muốn nữ nhi của ta vừa qua cửa đã ở góa? Ta nói cho Hạ gia các ngươi biết: Nằm mơ đi!" Hạ phu nhân làm sao chịu được sức lực của Dương nhị phu nhân, nàng ta bị đẩy lùi lại vài bước. Thị nữ Hạ gia vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Hạ phu nhân lấy khăn tay lau nước mắt, giọng nói vừa nghẹn ngào lại đứt quãng: "Ta nghĩ... Hiên Nhi rốt cuộc cũng có một người mà nó thích... Nó đi rồi... chắc cũng cô đơn lắm. Ta... ta chỉ muốn có một người... bồi bạn cùng nó... Tử Khâm... không phải mọi người đếu nói con là một nữ hài rất tốt sao. Trong lòng con... trong lòng con cũng có Hiên Nhi. Con cũng sẽ không muốn nó ở dưới đó lạnh lẽo cô đơn đúng không?"
Dương Tử Khâm im lặng không nói, Dương nhị phu nhân nghĩ nàng đang cân nhắc, bà ôm lấy con gái mà lắc đầu: "Không được, Thanh Nhi. Nếu con muốn minh hôn, vậy con phải đợi ta chết trước đã. Ta không mong con đại phú đại quý, nhưng con không thể ở góa như thế được." Bàn tính trong lòng Dương lão phu nhân bắt đầu được gảy lên: "Hạ phu nhân, nếu là minh hôn, vậy nghi thức hôn lễ và danh phận sẽ như nào?"
Hạ phu nhân chậm rãi ngồi xuống: "Tất nhiên là tam quan lục lễ, dù sao Hiên Nhi cũng là đích tử của Hạ gia. Sau khi Tử Khâm vào phủ sẽ là nhị thiếu phu nhân của Hạ phủ. Hạ gia sẽ dùng nghi thức cưới chính thê để tổ chức minh hôn."
Dương nhị phu nhân không nhịn được mà hét lên: "Lão phu nhân! Làm gì có tiểu thư thế gia nào sẽ tổ chức minh hôn?! Ngài không phải để ý mặt mũi Dương gia nhất sao?"
Dương lão phu nhân đập bàn: "Nhưng để nó làm nhi tức Hạ gia còn hơn là để nó mang theo lời đồn như vậy đi xuất gia! Như vậy Dương gia còn mất mặt hơn!"
Không khí trong Trường Thọ Viện lại trở nên căng thẳng. Dương Tử Khâm cảm thấy màn kịch này nàng xem đủ rồi, nếu xem thêm chút nữa thì hơi quá sức của nàng rồi. Nàng tiến về phía trước phúc thân, vẫn giữ nguyên tư thái của một tiểu thư thế gia, giọng nói lại đanh thép vô cùng: "Con không gả." Âm thanh của nàng nhẹ nhàng lại thanh thoát, lại như một thanh kiếm sắc nhọn chém rách tấm bình phong đang được dựng lên.
Hạ phu nhân hơi ngây người rồi lại tiếp tục nghẹn ngào: "Con... con... Uổng công Hiên Nhi đối xử tốt với con như thế! Đến tin đồn bên ngoài còn biết con và nó lưỡng tình tương duyệt. Vậy mà con nỡ lòng để nó cô đơn ở dưới đó một mình."
Giọng Dương Tử Khâm vẫn bình tĩnh: "Phu nhân vẫn biết là tin đồn là được rồi. Hạ phu nhân, phu nhân cũng xuất thân thế gia. Bàn tán và tin lời đồn thất thiệt không phải chuyện quân tử nên làm. Hôm nay Dương phủ sẽ coi như phu nhân chưa từng tới, phu nhân có thể trở về được rồi."
"Ở đâu ra chuyện tiểu bối lại đuổi trưởng bối về như thế? Lão nhị, ngươi dạy ra một đứa con gái như thế này à?" Dương lão phu nhân đứng bật dậy quát. "Ta thấy kế sách này rất tốt. Chuyện đến nước này cũng có thể làm như vậy. Nhị phòng các ngươi cũng hỏi thăm rồi chuẩn bị một chút đi. Nhớ phải phối hợp với Hạ phủ, đừng làm ra thêm chuyện gì hủy hoại danh tiếng Dương gia nữa." Dương lão phu nhân gật gù ngồi xuống.
Dương Tử Khâm hơi mím môi, không ngờ là mọi người lại dễ quên đến như vậy, vậy thì nàng cũng nên đứng ra nhắc nhở một chút.
Nàng đưa tay ra, A Diên cẩn thận đặt thánh chỉ vào tay nàng.
"Thánh chỉ này do chính bệ hạ ban, cho phép Dương gia tứ nữ Dương Tử Khâm tự quyết định hôn phối. Không biết hôm nay là Dương lão phu nhân hay Hạ phu nhân muốn chống lại thánh chỉ đây? Đây là tội chém đầu đấy."
Hạ phu nhân bật dậy lớn tiếng : "Dương Tử Khâm, chuyện hôm đó ở hầu phủ ta cũng biết!"
"Hạ phu nhân đừng khi quân!" Dương Tử Khâm gằn giọng nhắc nhở nàng ta. Hạ phu nhân ôm ngực khóc lớn: "Hiên Nhi đáng thương của ta! Hiên Nhi con nhìn xem nàng ta là loại người như nào này! Đứa con đáng thương của ta!"
Dương Tử Khâm trưng ra nụ cười hòa nhã của mình, đáy mắt lại không có độ ấm: "Tử Khâm đây là lo lắng cho mọi người thôi. Tổ mẫu sức khỏe đã cao, Hạ phu nhân thân hình yếu ớt. Nếu mà thật sự lỡ chống lại thánh chỉ thì sẽ khiến người thân đau lòng lắm. Tử Khâm chỉ là muốn nhắc nhở mọi người trước khi bệ hạ tức giận mà thôi."
Nàng khẽ siết chặt thánh chỉ trong lòng, đây là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc này, cũng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của nàng. Chỉ cần còn một ngày nàng còn sống, không ai có thể thay nàng quyết định hôn sự của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]