Rượu của hoàng đế ngâm rất ngon, nhưng sau này vẫn nên ít uống thì hơn. Dương Tử Khâm mắt nhắm mắt mở ngồi trong lều của mình uống canh giải rượu. Nàng cũng không biết bản thân mình đã về lều của mình lúc nào, cũng không biết làm sao nàng về được. Tất cả ký ức của nàng chỉ dừng lại ở câu "Sau này ta ngâm cho nàng."
Mặt Dương Tử Khâm thoáng đỏ, nàng cố hít thở sâu để xua đi xúc cảm khó hiểu trong lòng, ngài ấy chỉ là say rồi nên tùy ý nói thôi. Nhưng dù vậy, khăn tay giờ là của nàng rồi.
Nàng quay người lấy khung thêu rồi đem căng phần bị hỏng ra, nàng định thêu hoa để che phần này đi. Dương Tử Khâm cũng không muốn chiếm đoạt khăn tay của Hoắc Mộ Ngôn, nhưng nếu nàng thêu lên rồi, chiếc khăn tay này không thể trả được nữa. May sao, ít nhất khi say nàng vẫn nói được cái gì đó có ích.
Mấy ngày nay ở trại tị nạn náo nhiệt không sao kể hết. Mấy người mới từ Lũng Tây về rất nhanh đã hòa nhập được vào với cuộc sống ở trại tị nạn, còn trực tiếp tổ chức thi săn thú. Lúc trước mọi người thỉnh thoảng mới kéo nhau đi săn vài con thú nhỏ để cải thiện lương thực thôi, nhưng giờ trong trại tị nạn đã chứa rất nhiều xác thú rồi. Vì vậy khu nấu nướng cực kỳ bận rộn, mọi người cũng không trực tiếp nấu lên nữa, có những con vật sẽ chỉ xử lý xong mang ra ngoài cho mọi người vừa nướng vừa ăn luôn.
Mấy người ấy săn bắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-thu-nu/2563175/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.