🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng hòa tấu trong hồ dần dần đến hồi kết, người dùng đàn, người thổi sáo, đến tận những âm cuối cùng cũng hoàn mỹ đến thế. Mà Dương Tử Khâm lại có chút cảm khái trong lòng .

Đông Hoàng hiện tại thiên hạ thái bình, nhân dân no ấm, không thể không nhắc đến công ơn của các vị hoàng đế từ thời Thái tổ. Nhưng cũng không thể không nhắc đến công ơn cửa những binh sĩ xả thân trận mạc, bảo vệ biên cương. Thiên hạ thái bình ngày nay, là được dựng lên từ xương máu của những tướng sĩ đã chết trên sa trường, và cả những người dân vô tội bỏ mạng nơi chiến loạn. Thiên hạ thái bình, bốn chữ mà người ta có thể dễ dàng nói ra, lại mang trên mình gánh nặng ngàn cân, là lịch sử, là mồ hôi xương máu, là sự hy sinh của những người tiên phong luôn đứng ở phía trước để bảo vệ tương tai cho những người sau này.
Thế gia tồn tại trăm năm mà bây giờ sao lại tạo thành thế kiềng ba chân với tướng gia và phu sĩ hàn vi chứ, vì chiến tranh, vì có những gia tộc năm đó bị diệt cả một nhánh, vì có những người sau đó cũng chỉ còn một mình phải chống đỡ gây dựng lại cả một gia tộc. Vốn là những thế gia tồn tại như những cây cổ thụ trăm năm, sau khi lập quốc lại trở thành những cây non mới trưởng thành.

Tề Thu Ngọc đặt tỳ bà xuống, phất tay áo đứng dậy, đi vào trong đình nói với Dương Tử Khâm: "Tài nghệ của Liễu Nương đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay vậy mà lại được cùng nhiều tài tử tài nữ cùng nhau hợp tấu một khúc như vậy, ta cảm thấy đời này mãn nguyện rồi. "

Dương Tử Khâm nghe xong có chút nuối tiếc trong lòng. Khúc nhạc cả đời mới diễn ra một lần như vậy mà nàng vì mải nghĩ ngợi lung tung mà chỉ nghe được một nửa.
Miên Hòa đi theo phía sau Tề Thu Ngọc, hỏi mọi người: "Hôm nay Vũ lão vương phi và Thời vương phi đều đến, ta muốn đến chào hỏi một chút, Thu Ngọc lát nữa tỷ cho thuyền tới gần thuyền của Vũ Vương được không? Rồi mọi người cũng qua chào hỏi với ta đi."

Tề Thu Ngọc lắc đầu nói: "Công chúa đi chào hỏi thôi, dù sao bọn ta cũng không quen thân hai vị trưởng bối. Nói là đi chào hỏi thì có chút thấy sang bắt quàng làm họ . Chỉ là một buổi du xuân thôi mà, cũng không phải yến tiệc, muội đi chào hỏi là được rồi, mấy tiểu nha đầu không quen thân như chúng ta đến có khi các vị trưởng bối còn phải nghĩ lý do đuổi bọn ta đi nữa ấy."

Dương Tử Khâm với Phòng Quyết Thư gật đầu đồng ý.

Miên Hòa nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy nàng cũng không nói thêm gì nữa.

Khi hai thuyền tới gần nhau, mấy nàng phúc thân chào hỏi với ba vị đứng ở phía khoang thuyền, còn Miên Hòa thì đi qua phía thuyền của Vũ Vương. Hạ Vân Hiên cũng ở lại, Miên Hòa nói nàng ấy chào hỏi xong sẽ quay lại ngay.
Tề Thu Ngọc sau đó sai người hạ màn lụa xuống, che đi khung cảnh phía bên trong đình, cũng không nhìn thấy các vị ở phía thuyền bên kia nữa.

Nhìn Dương Tử Khâm cúi đầu bóc quýt, Tề Thu Ngọc giành lấy quýt trong tay nàng nói: "Ta sai người hạ rèm để tiểu thần nữ có thể yên tâm dưỡng thần rồi. Còn mấy việc nhỏ như bóc quýt này cứ để tiểu nữ tử làm là được rồi, tiểu thần nữ chỉ cần ngồi đó hưởng thụ thôi."

Dương Tử Khâm bật cười: "Tỷ nói như vậy, cách một lớp màn nghe thấy còn tưởng Dương tứ tiểu thư tính tình điêu ngoa, dám sai khiến cả Tề nhị tiểu thư ấy."

Tề Thu Ngọc cười nịnh nọt: "Nào dám nào dám, ai mà dám nghĩ thế, bổn tiểu thư sai người bắt lại đánh cho tiểu thần nữ hả giận."

Phòng Quyết Thư cũng hùa theo: "Đúng vậy, Tử Khâm là tiểu thần nữ của chúng ta, ai mà dám động vào, ta đánh cho cha mẹ hắn cũng không nhận ra luôn."
Ba nữ tử ngồi nói đùa, mà Hạ Vân Hiên đã nhét quả quýt đã bóc xong vào tay Dương Tử Khâm.

Cả ba người quay ra nhìn hắn chằm chằm. Hắn liền cầm lấy một quả khác vừa bóc vừa nói: "Ta cũng là bằng hữu của Tử Khâm, việc Tề nhị tiểu thư làm được, ta cũng làm được."

Tề Thu Ngọc nhướn mày, sau đó cũng tức giận bóc quả quýt trong tay mình. Chỉ còn lại Dương Tử Khâm và Phòng Quyết Thư ngơ ngác.

Tiếp sau đó là màn đấu bóc quýt giữa Tề Thu Ngọc và Hạ Vân Hiên, hai người bóc xong đĩa trên mặt bàn lại sai người mang lên thêm vài đĩa.

Miên Hòa chào hỏi xong quay lại, vừa vén rèm đã nhìn thấy một khung cảnh khó tin được.

Trên mặt bàn là hai đĩa quýt cao ngất, Tề Thu Ngọc đang chống tay nói: "Dương Tử Khâm! Muội dám ăn quýt hắn bóc trước thì đừng trách ta! Hạ Vân Hiên, ngươi có biết việc ta bóc quýt đến Miên Hòa cũng không tranh được không? Mà ngươi hôm nay dám khiêu chiến ta!"
Mà Hạ Vân Hiên vẫn rất điềm tĩnh ngồi đó nói: "Ta cũng là bằng hữu của muội, Tử Khâm, muội không được bên trọng bên khinh."

Mà Phòng Quyết Thư đã gục mặt xuống bàn, nhưng nhìn đôi vai đang run rẩy của nàng ấy, ai cũng đoán ra được nàng ấy đang nhịn cười.

Dương Tử Khâm nhìn hai núi quýt trước mặt mình có chút bất lực, hai vị có thể để nàng yên tĩnh ngồi một lát không.

Thấy Miên Hòa vén rèm, Dương Tử Khâm chạy tới ôm cánh tay nàng kêu: "A Xu, tỷ về rồi, mau cứu muội, tỷ mau dừng hai người này lại đi."

Phòng Quyết Thư vừa cười vừa nói: "Nào, tiểu thần nữ đừng chạy, đây là đồ cúng của muội mà!"

Miên Hòa khẽ hắng giọng một tiếng: "Mọi người, chúng ta có khách!"

Nói rồi nàng khẽ phất tay sai người kéo màn lụa ra, ở trên khoang thuyền đã xuất hiện thêm ba người, Vũ Thành Phong, Từ Chi Ân và Đồng Hiên.
Mà bốn người đang ngồi trong đình đã đứng hình. Hạ Vân Hiên là người phản ứng nhanh nhất, sau đó mọi người cũng kịp hoàn hồn, chào hỏi: "Tham kiến Vũ Vương gia, Thời thế tử, Đồng Hiên quận chúa."

Miên Hòa giải thích với các nàng: "Vừa nãy ta qua chào hỏi Vũ lão vương phi với Thời vương phi, hai vị trưởng bối nói là muốn về nghỉ ngơi, mà buổi tối còn thả hoa đăng, nên vương phi bảo mấy người họ qua thuyền du xuân cùng chúng ta luôn." Nàng vừa nói vừa nhìn Tề Thu Ngọc với ánh mắt áy này, dù sao cũng là thuyền của nàng ấy, nhưng trưởng bối đã nói đến như vậy nàng còn từ chối thì có chút không ổn cho lắm.

Tề Thu Ngọc thoải mái phất phất tay: "Không sao, càng đông người càng vui." Rồi nàng cho người đặt thêm bàn ghế. Không ngờ ràng bữa nay lại náo nhiệt như vậy. Còn rước thêm được vị kia đến, hôm nay lại là một ngày khiến Tử Khâm không vui rồi.
Miên Hòa ngồi xuống nhìn Phòng Quyết Thư hỏi: "Vừa nãy mọi người làm gì thế, ta mới đi có một lát, đến lúc về đã thấy Tề nhị tiểu thư chống tay quát Hạ tiểu tướng quân rồi. Hôm nay Hạ tiểu tướng quân là bằng hữu của Tử Khâm đấy, chúng ta phải đối xử thật tốt chứ."

Dương Tử Khâm khẽ ngẩng đầu nhìn trần đình, hai người ấu trĩ này khiến nàng cũng có chút bất lực, mà nàng cũng không đắc tội được ai.

Phòng Quyết Thư cười: "Công chúa bỏ qua mất một màn đối đầu mãnh liệt rồi, vừa nãy Thu Ngọc tỷ với Hạ tiểu tướng quân đối đầu đến sấm rền gió cuốn để bóc quýt cho Tử Khâm. Hai ngọn núi quýt kia chính là thành phẩm của cuộc chiến đó. Mọi người mau ngồi xuống ăn quýt đi, hôm nay chúng ta được hưởng ké phúc của tiểu thần nữ rồi."

Đồng Hiên cầm quýt lên nhìn: "Ta vốn được nghe là Dương tứ tiểu thư không chỉ được công chúa chiều chuộng mà còn được hai vị tiểu thư Tề gia và Phòng gia cũng hết mực cưng chiều, xem ra đúng là thật nhỉ. Cũng không biết tiểu thư dùng cách nào, có thể chỉ bảo ta một chút không. Ta không có nhiều bằng hữu có xuất thân tốt như thế, cũng muốn học hỏi tiểu thư một chút."
Không khí đang vui vẻ bị giọng âm dương quái khí của nàng ta làm cho tan biến.

Tề Thu Ngọc nhét quýt mình bóc vào tay Dương Tử Khâm nhếch miệng nói: "Với tính tình của quận chúa thì ta e là không học được đâu. Tử Khâm nhà ta vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành lại còn đáng yêu. Đặc biệt nhất là muội ấy còn cực kỳ lương thiện, chứ đâu phải kiểu người miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Làm sao lại chỉ cưng chiều, nếu mà được ta còn muốn mang muội ấy về Tề phủ nuôi cho trắng mập đây. Tiếc là nếu được vậy chắc Miên Hòa công chúa đã mang muội ấy vào cung nuôi rồi."

Dương Tử Khâm nhìn Đồng Hiên nói: "Quận chúa rất tốt rồi, ngài không cần học ta, xung quanh ngài cũng có những người khiến người khác hâm mộ mà. Tử Khâm may mắn mấy đời mới được các vị tỷ muội đối xử tốt, lại có tài đức gì mà chỉ bảo quận chúa chứ, quận chúa không cần khách khí vậy."
Miên Hòa nói: "Xem ra hôm nay chúng ta thật sự được hưởng ké phúc của tiểu thần nữ rồi. Mọi người mau ăn quýt đi. Ta nói chứ, quýt Thu Ngọc bóc ta ăn nhiều rồi, nhưng của Hạ tiểu tướng quân là lần đầu tiên đó." Nàng cố gắng điều hòa không khí. Ở đây trừ Đồng Hiên ra ai cũng là bằng hữu tốt của nàng. Nhưng Đồng Hiên sẽ gả cho Từ Chi Ân, phụ hoàng trước nay đều coi đám người Từ Chi Ân như con trai mình, nàng không cho Từ Chi Ân mặt mũi thì cũng phải giữ mặt mũi cho phụ hoàng. Huống hồ chuyện Đồng gia anh dũng đến giờ vẫn khiến người ta cảm phục không thôi vậy nên từ trước đến nay nàng luôn khách khí với Đồng Hiên. Gây khó dễ Đồng Hiên mà bị phụ hoàng biết thì không tốt, người như Đồng Hiên vẫn là nên gây khó dễ trong âm thầm thì hơn.

Vũ Thành Phong cũng cười: "Ta cũng chưa từng được ăn quýt Vân Hiên huynh bóc, có khi phải đóng gói một chút gửi đến Hạ phủ, có khi Hạ Tư Mã cũng chưa được ăn bao giờ đâu."
Không khí rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn. Mọi người ngồi đó hàn huyên, đề tài cũng mỗi lúc một nơi, câu được câu không.

Dương Tử Khâm lấy lý do muốn hóng gió nên đi ra mạn thuyền đứng. Nàng nghĩ giá như có ghế nằm của nàng ở đây thì tốt rồi, giờ nằm ra đây, gió thổi nhè nhẹ, ngẩng đầu ngắm mây có phải tốt hơn không.

"Vì không muốn chạm mặt vị kia mà muội phải ra ngoài này à? Cách thích một người của muội lạ thật đấy. Ta thì thích được ở gần người đó, còn muội lại chỉ hận không thể không trốn đi cho xong." Hạ Vân Hiên đi tới bên cạnh nàng nói.

Dương Tử Khâm mỉm cười không nói, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng trên đầu nàng. Trốn đi gì chứ, tốt nhất là đừng gặp, chàng ở trong tim nàng là được rồi, ở trước mặt nàng có chút không quen.

Rất nhanh đã đến buổi tối, sau khi dùng bữa thì mọi người đã bắt đầu thả hoa đăng. Lam Hồ sáng sớm còn trong xanh phản chiếu mây trời, bây giờ đã ngập trong ánh nến của hoa đăng. Trên mặt hồ tràn ngập hoa đăng được mọi người thả xuống, rực rỡ sắc màu. Hoa đăng cùng ánh nến cứ chầm chầm trôi, phủ kín mặt hồ.
Trên tay mỗi người bây giờ đều cầm một ngọn hoa đăng của riêng mình, mỗi người sẽ viết nguyện vọng của mình vào một tờ giấy, bỏ vào hoa đăng rồi thả xuống.

Ở Đông Hoàng có một truyền thuyết, mùa xuân là mùa đầu tiên trong năm, là mùa các vị thần tiên phải hạ phàm để giúp nhân dân canh tác, làm ăn buôn bán, mọi người bắt đầu một cuộc sống của năm mới. Đầu xuân thả hoa đăng, chỉ cần ngươi thành tâm cầu nguyện, chắc chắn thần tiên sẽ nghe thấy rồi giúp cho nguyện vọng trở thành sự thật.

Dương Tử Khâm nhìn tờ giấy trắng trong tay mình, định đặt xuống thì Hạ Vân Hiên đã hỏi nàng: "Muội định viết gì?"

Dương Tử Khâm lắc đầu: "Ta không viết gì cả, những điều ta có thể có, ta sẽ làm được, những điều ta không thể có, đến cả thần tiên cũng không thể cho ta được."
Hạ Vân Hiên cười: "Vậy thì muội viết cho ta đi, nguyện vọng của ta cũng làm khó thần tiên lắm, thêm một người viết cho ta cũng tốt mà."

Dương Tử Khâm nhìn hắn cười, rồi cúi đầu viết.

Mọi người ngồi ở đầu mũi thuyền thả hoa đăng. Đồng Hiên hỏi mọi người: "Các vị đều viết nguyện vọng gì thế? Có ngại tiết lộ một chút không?"

Nhìn Phòng Quyết Thư đang đỏ mặt, Đồng Hiên cười: "Đừng nói là Phòng tiểu thư viết là mau chóng được gả đi chứ, có gì đâu mà đỏ mặt, ta cũng viết thế mà." Rồi nàng ta nhìn Từ Chi Ân nói: "Cũng là chuyện sớm muộn thôi mà. Còn Tề nhị tiểu thư viết gì?"

Tề Thu Ngọc nhìn hoa đăng của mình, tất nhiên là mong được cùng người đó ở bên nhau, nhưng nàng nói: "Ta viết mong Dương Tử Khâm mau tìm được ý trung nhân, một tiểu thư tốt như nàng, phải tìm được một người thật tốt mới được. Còn tiểu thần nữ của ta, muội viết gì đây?"
Dương Tử Khâm đang nhiên bị nhắc có chút giật mình, nhưng nàng không nói dối, nàng chắp tay lại khẽ nhắm mắt nói: "Hy vọng Hạ Vân Hiên sẽ sống thật hạnh phúc."

Miên Hòa khẽ nhìn Tề Thu Ngọc, thấy chưa, ta đã bảo ta se đúng duyên mà. Tề Thu Ngọc khẽ bĩu môi, gì chứ, một tên bằng hữu mới mà đã được đãi ngộ vậy rồi.

Bỗng ầm một tiếng, cả thân thuyền rung lắc dữ dội, Dương Tử Khâm đang nhắm mắt không kịp phản ứng, vì vậy nàng liền rơi thẳng vào trong hồ.

Từ Chi Ân không do dự mà nhảy thẳng xuống nước theo nàng.

Khi dòng nước lạnh bao vây nàng, Dương Tử Khâm chỉ có một suy nghĩ, nàng sắp chết rồi. Vì nàng không biết bơi, nên nàng cứ như thế trực tiếp chìm xuống phía dưới.

Nàng cảm thấy có ai đó đang nắm lấy tay nàng, có gì đó mềm mại chạm vào môi nàng, có một luồng khí đi vào miệng nàng. Dương Tử Khâm mau chóng nuốt chút không khí đó vào phổi.
Khi được kéo lên mặt nước, Dương Tử Khâm hoảng hốt hít từng ngụm không khí. Chưa bao giờ nàng thấy mình đến gần cái chết thế, chưa bao giờ nàng cảm thấy bản thân mình đã đi đến trước Quỷ Môn Quan gần đến thế.

Dương Tử Khâm được kéo lên bờ, Tề Thu Ngọc nhanh chóng lấy một cái áo choàng phủ lên nàng. Nàng ấy nắm chặt lấy tay nàng, nước mắt đã chảy dọc theo khuôn mặt, hình như trừ lần đó ra nàng chưa từng thấy nàng ấy khóc, nàng khẽ lấy tay lau đi những giọt nước mắt ấy.

Phòng Quyết Thư liên tục hỏi nàng có sao không. Miên Hòa thì điềm tĩnh hơn, sau khi thấy Dương Tử Khâm không có chuyện gì liền sai người đi chuẩn bị quần áo khô cho bọn họ.

Đồng Hiên giật mình buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cơn đau do móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến nàng ta tỉnh táo hơn.
Mà Vũ Thành Phong và Hạ Vân Hiên đã đi nói chuyện với chiếc thuyền đâm vào đuôi thuyền của bọn họ.

Mấy nàng dìu Dương Tử Khâm vào bên trong để nàng thay quần áo.

Sau khi thay xong quần áo khô, Dương Tử Khâm đi sang phòng khác để tìm Từ Chi Ân.

Nàng khẽ phúc thân: "Tiểu nữ đa tạ ơn cứu mạng của thế tử. Tiểu nữ không có gì để báo đáp, sau này nếu thế tử có gì cần tới tiểu nữ, dù nước sôi lửa bỏng tiểu nữ cũng sẽ cố hết sức mình để đền đáp ơn cứu mạng hôm nay."

Từ Chi ân đỡ nàng đứng lên nói: "Dương tứ tiểu thư không cần khách khí, hôm nay đổi là người khác, chắc chắn cũng sẽ nhảy xuống cứu tiểu thư. Vừa nãy tình huống cấp bách, ta có chút bất lễ với tiểu thư, hy vọng tiểu thư bỏ qua."

Nhớ đến màn độ khí dưới nước, mặt Dương Tử Khâm đỏ bừng: "Tình thế cấp bách, thế tử chỉ là muốn cứu người, thế tử không cần tự trách trong lòng."
Từ Chi Ân nhìn nàng đang cúi đầu nói: "Nếu tiểu thư muốn trả ơn, tiểu thư có thể giúp ta may lại một cái túi thơm không? Vừa nãy dưới nước ta làm rơi mất túi thơm của mình rồi."

Dương Tử Khâm mặt vẫn đỏ bừng thấp giọng đồng ý.

Sau sự kiện đó, mọi người liền vào bên trong ngồi, không ai ra ngoài nữa. Đến khi thuyền quay trở lại bến, sau khi mọi người chào tạm biệt thì kên xe ngựa để về phủ. Đến tận lúc trước khi Dương Tử Khâm lên xe ngựa Tề Thu Ngọc vẫn nắm chặt lấy tay nàng. Nàng khẽ an ủi nàng ấy: "Thu Ngọc tỷ, ta không sao, qua một đoạn thời gian nữa chúng ta lại đến Tề phủ chơi được không?"

Tề Thu Ngọc gật gật đầu rồi để nàng lên xe ngựa.

Xe ngựa từ Lam Hồ lại hướng về Dương phủ. Dương Tử Khâm ngồi trong xe ngựa trầm mặc, khi thuyền rung lắc, Dương Tử Khâm có cảm nhận được một cánh tay động vào lưng nàng. Mà lúc đấy bên cạnh nàng là Thu Ngọc và Đồng Hiên. Sao Đồng Hiên lại phải làm vậy, nàng cùng nàng ấy đâu có thù oán gì, sao nàng ấy phải đẩy nàng xuống nước. Có khi do thuyền rung lắc nên mới gây ra chuyện đấy thôi, chắc hẳn nàng ấy cũng không cố ý.
Mà trên xe ngựa của Thời vương phủ cũng là một bầu không khí trầm mặc. Từ Chi Ân nhìn Đồng Hiên hỏi: "Sao muội lại đẩy Dương tứ tiểu thư xuống nước?"

Đồng Hiên giật mình lắc đầu: "Muội không có, sao muội phải đẩy nàng ta xuống nước chứ?"

Nhìn ánh mắt có chút lạnh lùng của Từ Chi Ân, Đồng Hiên khẽ cắn môi, nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc: "Muội không phải cố ý mà Diệc Thu ca ca, huynh biết muội từ nhỏ, huynh biết tính cách của muội mà, muội có hại ai bao giờ đâu? Chắc là lúc đó thuyền rung lắc quá, tay muội bị vung lên theo quán tính. Chứ muội với nàng ta không thù không oán, sao muội lại phải làm vậy chứ?"

Từ Chi Ân gật đầu: "Cũng may giờ nàng ấy không sao rồi."

Đồng Hiên ở trong lòng đã ghét Dương Tử Khâm đến nghiến răng nghiến lợi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.