Thời Văn Trạch cảm thấy mình cần phải giải thích đôi chút.
Anh chỉ chỉ vào trong hoa viên: "Ban nãy có một con hung thú."
Lâm Tố là con người, nhưng bởi quan hệ gia đình nên đã vượt qua bài kiểm tra yêu quái từ rất sớm, thậm chí trình độ hiểu biết của cậu về Sơn Hải còn vượt qua rất rất nhiều yêu quái. Cậu biết nghề nghiệp của Thời Văn Trạch, nên hỏi: "Vậy cậu phải về Uỷ Ban Quản Lý Yêu Quái để báo cáo công tác sao?"
"Chưa cần thiết." Bên chân bị Cùng Kỳ cào vẫn hơi ẩn ẩn đau, Thời Văn Trạch chống khung tranh đứng dậy, cố gắng để bản thân mình không quá chật vật, "Đáng tiếc rằng bức tranh này đã bị bẩn mất rồi, hôm nào đó tôi lại ——"
"Tôi có thể sửa được." Lâm Tố duỗi tay qua, ý muốn đỡ anh, không ngờ lại bị nhét cho một bức hồ Baikal màu xanh lam, nói thế nào nhỉ, đúng là rất xanh.
"......"
Thời Văn Trạch đưa xong cũng mới nhận ra ý tứ của đối phương, anh trầm tư kiểm điểm lại bản thân, xem xem có phải mình bị Cùng Kỳ đá hỏng đầu rồi không. Thấy Lâm Tố đã cầm lấy khung tranh lồng kính, Thời Văn Trạch đành kịp thời yếu ớt dựa vào gốc cây, lấy hơi mũi phun ra một câu: "Đợi chút, tôi không đứng vững được."
Kỹ thuật diễn quá cùi, kiểu này lên phố ăn vạ không những không ăn được đồng nào mà tám phần còn bị người ta phạt tiền lại.
Lâm Tố đưa tay phải qua lần nữa, nhịp tim đập trái ngược hoàn toàn với biểu cảm trên mặt, một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dich-thi-la-yeu-quai/970703/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.